Tôi nhịn không được kéo anh lại, dùng sức véo vào cánh tay anh: “Anh đang nói nhảm cái gì vậy! Cố Ngôn, anh ấy là anh rể của tôi! Anh rể!”
Thẩm Tinh Lâm sửng sốt.
Anh chợt quay người lại, ôm thật chặt, vùi đầu vào hõm cổ tôi, khe khẽ thút thít:
“Anh biết vợ anh là nhất, em sẽ không bao giờ bỏ anh theo người khác. Vợ ơi, đừng rời xa anh, anh thực sự yêu em, anh yêu em rất nhiều.”
Tôi trợn mắt, đưa tay đẩy anh ra, nhưng đột nhiên tim tôi đập mạnh. Như thể sinh linh nhỏ bé trong bụng tôi chợt cảm nhận được sự hiện diện của bố nó mà trở nên phấn khích.
Tôi sững sờ một lúc, tay tôi cứng đờ, không hiểu sao cuối cùng tay tôi cũng nhẹ nhàng rơi xuống eo anh.
Vào buổi tối, tôi bất ngờ trở thành chủ đề hotsearch.
Tôi không biết ai đã chụp bức ảnh tôi và Thẩm Tinh Lâm ở cửa hàng “mẹ và bé” rồi đăng lên mạng, chỉ trong thời gian ngắn đã được chia sẻ hàng triệu lần.
Trong video, Thẩm Tinh Lâm kéo tay áo của tôi và lắc mạnh một cách bất bình, còn gọi tôi là “vợ” bằng giọng sến súa, khác hoàn toàn với hình ảnh thường thấy của giám đốc Thẩm gia độc đoán, kiêu ngạo, lạnh lùng.
Toàn bộ bình luận dưới là:
“Chuyện tình “chị gái và “cún con””! Mẹ ơi, tôi muốn điên quá, nhanh nhanh mang “cục dân chính” đến đây, ngay lập tức tại chỗ này tôi muốn nhìn thấy họ kết hôn!!!”
“Chị gái có thể mở một lớp chia sẻ một chút cách rèn chồng được không? Tôi sẽ là người đầu tiên trả tiền!”
“Mà này, có chuyện gì vậy? Một sinh viên mới tốt nghiệp, lý lịch cũng không có gì, dựa vào đâu xứng làm vợ Thẩm Tinh Lâm?”
“Lầu trên đừng cay cú, tôi vừa tìm thấy một bức ảnh của tỷ phú Lương Thành năm ngoái ăn mừng sinh nhật con gái nhỏ, bóng lưng là cô ấy!”
“Có thật không vậy, không phải là sinh viên nghèo dựa vào học bổng và công việc bán thời gian kiếm sống sao?”
“Tình huống gì vậy?”
Sau khi làm xong tất cả, tôi cảm thấy buồn buồn.
Xong rồi, xong rồi, thân phận con gái nhà giàu của tôi sắp bị bại lộ.
Dựa trên mức độ bàn tán của cư dân mạng này, tôi không thể mang bụng chạy trốn được rồi!
Không lâu sau, nhóm WeChat gia đình cũng bùng nổ.
Lương Tinh: @Tiểu Tâm Tâm: Nào, nào, ra đây giải thích chút đi!
Bố: Con gái, giấu không được thì đừng giấu nữa! Bố cùng mẹ con bàn bạc rồi, dự định chuyển nhượng mười căn biệt thự, mười chiếc ô tô, cùng 8,88 triệu đứng tên con. Ngày mai chúng ta đến Thẩm gia cầu hôn, con đừng đi ra ngoài, chúng ta hãy giải quyết chuyện đó đi! Cưới Thẩm Tinh Lâm về.
Mẹ: Đúng rồi, mẹ thấy Tiểu Thẩm thích con lắm. Bố con nói đúng, con nên lên kế hoạch cho đám cưới của mình thật nhanh. Khi em bé đang lớn dần lên con mặc váy cưới sẽ không đẹp đâu. Hơn nữa, mẹ cũng rất muốn được ôm bé con mập mạp xinh đẹp vào lòng càng sớm càng tốt, con gái ạ!”
Bố: Này vợ, anh cũng vậy! Trước tiên hãy thảo luận xem phải làm gì trong đám cưới, phải không?
Lương Tinh: Vậy cháu con sẽ gọi là gì? Lương Trúc, Lương Giai, Lương Thi… Cái nào nghe hay hơn?
Bố: Con gái lớn, xem con kìa, ngón chân cái của bố có thể suy nghĩ tốt hơn con đấy! Để bố: tên con gái là Lương Vệ Quốc, và tên con trai là Lương Vệ Đông!”
Mẹ: “?”
Tiểu Tâm Tâm: …
Tiểu Tâm Tâm: Mẹ, bố, chị, con và Thẩm Tinh Lâm đã chia tay rồi!
Mẹ: Mẹ có cần mua ba lượng vàng cho Tiểu Thẩm trước khi đi cầu hôn không?
Bố: Vợ bố đã mua lúc bố mẹ đính hôn.
Tiểu Tâm Tâm: …
Tin nhắn của tôi nhanh chóng bị nhấn chìm trong 99+ tin của mọi người, không thể khuấy được làn sóng nào.
Đầu óc tôi hỗn loạn, tôi bỏ điện thoại xuống và nằm trên giường.
Tay tôi bối rối chạm vào bụng dưới.
Sau khi chia tay với Thẩm Tinh Lâm, tôi phát hiện mình có thai, muốn bỏ nhưng vẫn không chịu nổi nên quyết định sinh con mà không nói cho anh biết.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghiêm túc xem xét liệu lựa chọn này có đúng hay không.
Không có cha, lớn lên con có trách móc tôi không?
Nhưng mà, một ngày nào đó Thẩm Tinh Lâm sẽ trở lại bình thường.
Chẳng lẽ tôi phải kết hôn với người tham công tiếc việc lạnh lùng mà tôi không ưa kia vì con sao?
Giá như Thẩm Tinh Lâm vĩnh viễn ngốc nghếch như vậy.
Tôi tức giận vùi mình trong chăn, thầm nói trong lòng rằng tôi rất muốn cưới anh về nhà và nuôi anh ấy.
Đúng lúc đó Thẩm Tinh Lâm gọi đến.
“Vợ,” Anh đau khổ nói, “Giang Lê đuổi anh ra ngoài, anh không còn nơi nào để đi. Em mở cửa cho anh và bé con vào với.”
Tôi do dự một lúc, xuống giường rồi xỏ dép, mở cửa.
Thẩm Tinh Lâm cẩn thận bước vào, nịnh nọt nói: “Vợ.”
Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới. “Tại sao Giang Lê lại đuổi anh ra ngoài?”
“Cô ấy nói bây giờ ai cũng biết em “chơi đùa” với anh làm anh có thai.”
Thẩm Tinh Lâm tủi thân, gần như khóc khi nói: “Cô ấy còn nói ngoại trừ em ra thì không ai cần anh cả. Không ai lại muốn một người đàn ông mang thai con của người phụ nữ khác!”
Anh như vậy khiến tôi vừa thương vừa buồn cười.