Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Chương 8



Chương 8:

Tôi hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.

Người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, đôi mắt sâu thẳm, cả người chìm vào trong ánh sáng ban mai. Anh đứng trong ánh sáng, khuôn mặt tuấn tú yên tĩnh thoạt nhìn có hơi chút thờ ơ.

Nhưng giờ phút này đây, sắc mặt anh hơi tái nhợt, vẻ mặt lo lắng quét qua người tôi một lượt, thấy tôi không bị làm sao, sắc mặt mới dần dịu lại.

Ánh mắt anh dừng lại hai giây trên đống hành lý của tôi, sau đó mới chần chừ mở miệng: “Tống Đường Âm, em bỏ nhà đi bụi à?”

Là Hạ Vấn Tân.

Nói đúng hơn là Hạ Vấn Tân của tuổi trẻ.

Những mảnh ký ức chợt xẹt qua trong tâm trí tôi.

Anh dịu dàng nhìn tôi, lười biếng ngáp một cái, cùng nắm tay tôi bước vào cuộc sống hôn nhân, cuối cùng hình ảnh dừng lại vào buổi tối ngày hôm đó, khi chúng tôi gặp lại nhau.

Anh nắm chặt tay hỏi tôi: “Tống Đường Âm, em có muốn gả cho anh không?”

Giờ khắc này, trái tim tôi đập nhanh dữ dội, ánh mắt tôi không nỡ rời khỏi người anh. Mãi cho đến khi anh hoảng sợ trừng to hai mắt nhìn tôi, kích động nói: “Tống Đường Âm, sao em lại khóc? Ai bắt nạt em?”

Tôi khóc sao? Vì sao lại khóc?

Một lần nữa nhìn thấy anh.

Tôi đáng lẽ phải vui mừng chứ!

Nhưng những cảm xúc tích tụ ở trong lòng từ kiếp trước giờ đây đều đã biến thành nước mắt, chảy ra từ tận trái tim.

Nước mắt không thể ngừng rơi.

Tôi vẫn khóc.

Hạ Vấn Tân lặng lẽ đứng cạnh nhìn tôi. Thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, giọng điệu trầm thấp, mang theo một tia cưng chiều giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: “A Âm, đừng khóc. Ai bắt nạt em, anh sẽ giúp em báo thù, được không?”

“Không được.” Tôi vội vàng siết chặt tay áo anh: “Đừng báo thù.”

Kiếp này, em chỉ muốn cùng anh bình yên ở bên nhau, một đời.

Không còn muốn điều gì khác.

Tôi theo Hạ Vấn Tân trở về căn hộ của anh.

Hơi lạnh lẽo và yên tĩnh.

Đây chính là phong cách của anh.

Kiếp trước, sau khi Hạ Vấn Tân qua đời, một thời gian dài tôi đã sống ở đây. Xem nó như là một nơi kỷ niệm hay là một hồi ức, tôi cũng không thể nói rõ nữa.

Từ lâu tôi đã quen thuộc với cách bố trí ở đây, nhưng lại không để ý tới, lúc tôi quen đường đi vào nơi sâu nhất của căn nhà, đẩy cửa bước vào toilet, ánh mắt của Hạ Vấn Tân liền trầm xuống.

Nhìn vào đôi mắt đang sưng đỏ của mình ở trong gương, trông bản thân nhếch nhác chẳng ra làm sao, tôi khẽ thở dài.

Tôi cảm thấy hơi xấu hổ.

Rõ ràng đã đặt quyết tâm sẽ xuất hiện đàng hoàng trước mặt Hạ Vấn Tân, vậy mà mỗi lần gặp anh, lúc nào trông tôi cũng thật chật vật.

Nhưng không sao đâu.

Hạ Vấn Tân yêu tôi như vậy, nhất định sẽ không ghét bỏ tôi, tuyệt đối không. Đây là điều tôi chắc chắn và tin tưởng nhất trong cuộc đời.

Khi đi ra khỏi toilet, tôi nhìn thấy Hạ Vấn Tân đang dựa người vào cửa đợi tôi. Anh hỏi tôi: “Tại sao em khóc?”

Tôi bình tĩnh kể lại tất cả mọi chuyện vừa rồi cho anh nghe.

Giữa tôi và anh, chẳng có việc gì phải giấu giếm cả.

Nghe xong, Hạ Vấn Tân hơi sửng sốt: “Vậy là nhà họ Tống muốn em gánh tội thay cô ta?”

Tôi gật đầu: “Nhưng em đã từ chối rồi.”

“Chuyện này sẽ không thể kết thúc dễ dàng như vậy. Hạ Hiểu Hiểu bị thương nặng không biết có tỉnh lại không, chúng ta lại không có chứng cứ, chỉ khi nào cô ta tỉnh lại thì mọi chuyện mới rõ ràng. Bây giờ cảnh sát đang coi Tống Như là nghi phạm số một nhưng có lẽ họ cũng đang nghi ngờ em…”

Càng nói, sắc mặt anh càng u ám hơn, tôi đột nhiên ngắt lời anh: “Hạ Vấn Tân, em đói.”

Ánh mắt của anh dừng lại ở trên người tôi, khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của tôi, anh chỉ có thể thở dài: “Để anh nấu cho em.”

Tôi gật đầu.

Kiếp trước tôi bị đau dạ dày nghiêm trọng, Hạ Vấn Tân liền học thêm về các dược liệu, mỗi ngày đều tự mình xuống bếp nấu cơm cho tôi. Tay nghề của anh tốt lắm, tôi nghĩ anh có thể làm đầu bếp luôn cơ.

Nhưng giờ phút này đây, khi nhìn Hạ Vấn Tân bưng lên một bát mì, tôi mới chợt nhận ra, làm sao một đại thiếu gia luôn được người khác phục vụ như anh, lại có thể biết nấu ăn.

Anh vì tôi nên mới học nấu.

Vẫn luôn là vì tôi.

Tôi cầm đũa lên ăn thử một miếng, hơi mặn. Nhưng Hạ Vấn Tân lại đang nhìn tôi với ánh mắt đầy mong chờ: “Có ngon không?”

Đôi mắt của anh lấp lánh như những ngôi sao nhỏ.

Cực kỳ đẹp.

Rất giống với người đàn ông trong ký ức của tôi, anh ấy cũng mỉm cười rồi hỏi tôi có thích không.

Tôi cúi đầu, kìm nén cảm xúc chua chát ở trong lòng, nặng nề gật đầu: “Ngon lắm.”

Và cũng, rất thích.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.