Sự từ chối của tôi khiến bố Tống rất tức giận, ông ấy quát lớn mắng tôi vô ơn, tận hưởng cuộc sống sung sướng ở nhà họ Tống bao nhiêu năm nhưng lại không muốn trả ơn.
Mẹ Tống thì khóc như đứt từng khúc ruột.
Thấy tôi kiên quyết không chấp nhận, bọn họ lại sợ tôi bỏ trốn, vì vậy liền nhốt tôi ở trong phòng.
Chỉ có anh trai tôi – Tống Thừa im lặng từ đầu đến cuối.
Kiếp trước cũng như vậy.
Mẹ Tống đã thu điện thoại của tôi nhưng lại không biết tôi còn có một chiếc điện thoại dự phòng.
Ngày hôm qua, tin Hạ Hiểu Hiểu không may bị thương nặng trở thành người thực vật đã lên hot search. Manh mối rất ít. Chỉ có một bóng dáng mơ hồ bị paparazzi chụp được.
Cùng với một câu: “Tống Như và chị gái của cô ta đã ở cùng Hạ Hiểu Hiểu trong một khoảng thời gian.”
Có lẽ cảnh sát đang trên đường tới đây.
Tôi mở điện thoại ra, theo bản năng ấn ra một dãy số. Nhìn những con số quen thuộc, tôi hơi sửng sốt nhưng cuối cùng vẫn không gọi.
Không hiểu sao trong lòng tôi vẫn luôn có một chút sợ hãi. Sợ hãi người ở đầu dây bên kia sẽ không phải là người tôi quen thuộc, càng sợ sau khi tỉnh mộng, tôi sẽ không gặp được anh nữa.
Kiếp trước, sau khi Hạ Vấn Tân qua đời, tôi vẫn thường xuyên thanh toán tiền hoá đơn điện thoại của anh. Mỗi đêm, tôi sẽ gửi cho anh một đoạn tin nhắn, kể chuyện hằng ngày hoặc là càu nhàu về một điều gì đó.
Tôi sẽ luôn nhận được một câu: [A Âm, anh ở đây.]
Đây là tin nhắn tự động của anh ấy.
Trước khi chết, anh ấy đã cài nó.
Người đàn ông này sao lại đáng ghét như vậy. Tôi ghét anh bóp nghẹt trái tim tôi, khiến cho tôi mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm vẫn không thể quên anh.
Tôi đứng dậy, kéo rèm cửa ra, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ dừng lại ở trên người tôi, mang theo một chút ấm áp.
Tôi nhìn thấy cảnh sát đang đứng ở ngoài cửa và ánh mắt mịt mờ của bố Tống.
Bàn tay tôi run rẩy, cuối cùng cũng gửi đi một tin nhắn: [Hạ Vấn Tân, anh có thể cứu em không?]
Ban đầu mẹ Tống muốn ngăn tôi ra trình diện, sau đó đưa ra bằng chứng tôi phạm tội.
Nhưng tôi đã dùng hết sức lực để đập cửa.
Đối mặt với những câu hỏi của cảnh sát, tôi phớt lờ ánh mắt khẩn cầu của mẹ Tống, trả lời từng câu một.
Ở kiếp trước, tôi bị kết án nhanh chóng, bởi vì tôi đã chủ động nhận tội, thậm chí là tự xoá đi chứng cứ ngoại phạm của mình.
Nhưng đời này, tôi sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.
Ân tình hơn hai mươi năm nuôi dưỡng, từ kiếp trước tôi đã trả sạch rồi.
Không hận đã là cực hạn.
Mà đối lập với sự bình tĩnh của tôi, Tống Như đang ngày càng bối rối.
Ai là người phạm tội.
Nhìn qua cũng đã biết.
Khi Tống Như bị đưa đi, mẹ Tống khóc lóc đến điên loạn, còn bố Tống nghiêm mặt, thỉnh thoảng ánh mắt hướng đến chỗ tôi giống như đang nhìn kẻ thù.
Hận không thể xé tôi thành từng mảnh.
Hai người đi theo Tống Như.
Tôi lặng lẽ nhìn theo, không nói một lời.
Lúc này, Tống Thừa mới đi đến bên cạnh tôi, trầm giọng nói: “Nhà họ Tống không thể dung nạp em nữa rồi, A Âm, em hãy rời khỏi đây đi.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, hốc mắt đỏ hoe: “Anh không trách em sao?”
Tống Thừa hơi sửng sốt, anh không trả lời ngay mà nhìn về phía xe cảnh sát. Giọng điệu của anh nhẹ nhàng như một cơn gió: “A Âm, em cũng là em gái của anh.”
Lời này, kiếp trước anh cũng nói với tôi như vậy. Anh khuyên tôi đừng gánh tội thay Tống Như. Tôi hỏi anh tại sao, anh hạ mắt nhìn tôi, ánh mắt đó vừa dịu dàng lại vừa có chút thương hại: “Em cũng là em gái của anh.”
Nhưng tôi đã mặc kệ lời khuyên của anh.
Nhưng giờ đây, tôi quyết định sẽ nghe theo anh. Bây giờ bố mẹ Tống đã hận tôi thấu xương, tôi ở lại chỉ càng thêm phiền phức mà thôi.
Tôi nghiêm túc nói: “Anh, anh phải bảo trọng!”
Tống Thừa cong môi, nói bằng giọng điệu khó hiểu: “A Âm, em cũng phải sống thật tốt nhé!”
Tôi thu dọn hành lý, rời khỏi nhà họ Tống.
Nhìn về phía trước.
Một cơn gió thổi qua, thổi bay những chiếc lá rụng. Giờ khắc này, ánh nắng mặt trời đang dừng ở trên người tôi, dào dạt và ấm áp.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên vọt tới đứng ở trước mặt tôi, giọng nói hoảng loạn cực kỳ: “Tống Đường Âm, anh đến rồi! Em không sao chứ?”