Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Tái sinh



Chương 6: Tái sinh

Một tuần sau, luật sư Trần gặp lại Hạ phu nhân để lấy giấy chuyển nhượng tài sản.

Anh đã theo Hạ Vấn Tân rất nhiều năm, cũng đã nhiều lần gặp được Hạ phu nhân. Trong ấn tượng của anh, Hạ phu nhân vẫn luôn mà một người đoan trang, nét cười dịu dàng giống như là phật ngọc, lạnh nhạt nhìn những rắc rối ở thế gian.

Không vui, không giận cũng không động lòng.

Ngay cả khi biết tin Hạ Vấn Tân đã chết cô ấy cũng chỉ hơi sửng sốt một chút, không khóc, không nháo.

Hạ Vấn Tân đối xử với cô ấy tốt như vậy, cũng không nhận được một giọt nước mắt của cô.

Luật sư Trần từng cảm thấy cô ấy không xứng đáng với Hạ Vấn Tân.

Nhưng lúc này, khi bước vào phòng khách, luật sư Trần lại bất ngờ nhìn thấy Hạ phu nhân ôm mấy bó hoa bách hợp đã héo rũ từ lâu ở trong lòng, sắc mặt so với tuyết còn trắng hơn.

Nhìn thấy anh, cô ấy thậm chí cả một nụ cười khách sáo cũng không có, chỉ cứng rắn nhìn anh nói: “Luật sư Trần, anh hãy đem tài sản của anh ấy quyên góp cho trại trẻ mồ cô đi.”

“Tôi không cần của anh ấy.”

Không hề có ý muốn bàn bạc.

Trước khi rời đi, luật sư Trần không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Bà Hạ, cô đã từng thích Hạ tổng chưa?”

Hạ phu nhân chỉ cười cười, không trả lời.

Rất nhiều năm sau, Hạ phu nhân đã trở thành một nhà từ thiện được rất nhiều truyền thông đưa tin, cô ấy đã giúp đỡ cho rất nhiều đứa trẻ mồ côi.

Lần tiếp theo nhìn thấy cô ấy là ở trên giường bệnh.

Rõ ràng cô ấy chỉ mới 45 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng.

Khi đó, cô ấy nhìn ra ngoài cửa số, giống nhìn thấy được ai đó, trên mặt mang theo vài phần của một cô gái ngây thơ, cô ấy nói: “Thích, vẫn luôn thích.”

“A Âm, mẹ xin con hãy cứu em gái, em con còn nhỏ như vậy, làm sao con bé có thể ngồi tù được!”

“Chị ơi, em thực sự biết sai rồi, em không có cố ý, em không muốn ngồi tù, em là đại minh tinh, nếu vào tù thì cả cuộc đời của em sẽ bị hủy mất!”

Khi tôi tỉnh dậy từ trong bóng đêm, bên tai ồn ào tiếng la khóc. Đầu tôi đau đớn dữ dội, từ từ mở mắt ra, lúc này tôi mới nhìn rõ được mọi thứ ở trước mắt.

Tống Như vừa khóc vừa quỳ rạp ở trên mặt đất.

Bố Tống đau khổ ôm cô ta vào lòng an ủi.

Mà mẹ Tống lại đang gắt gao nắm chặt tay tôi, trên mặt toàn là nước mắt, giọng nói  nghẹn ngào, nhưng lại rất nghiêm túc: “A Âm, con thay em gái đi tù được không?”

Tôi im lặng nhìn bà ấy.

Mẹ Tống cắn răng nói: “A Âm, ở hiện trường không có camera giám sát, chỉ có con và A Như ở đấy. Paparazzi cũng chỉ chụp được một bóng lưng. Chỉ cần con thừa nhận mình vô tình đẩy ngã Hạ Hiểu Hiểu, cảnh sát sẽ không phát hiện đâu.”

“Con yên tâm, sau khi con vào tù, mẹ sẽ giúp con chuẩn bị hết tất cả, sẽ không để con phải chịu khổ. Đợi đến khi con ra tù, nhà họ Tống sẽ nuôi con cả đời.”

Ồ.

Kiếp trước bà ấy cũng nói với tôi như vậy.

Nhưng thời hạn làm được nhiều lắm cũng chỉ là một năm.

Thời hạn qua đi, tôi bị đuổi ra khỏi phòng đơn, vì có ngoại hình xinh đẹp, tôi bị không ít người sỉ nhục, đánh đập, lăng mạ, thậm chí là đầu độc.

Tôi khốn khổ không nói lên lời, nhưng không ai để ý đến tôi. Cho đến khi tôi bị người ta đầu độc bằng axit nitric, mẹ Tống mới đến trước giường bệnh của tôi.

Ngày ấy, bà ấy nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng: “Dù sao đây cũng là nhà tù chứ không phải khu nghỉ dưỡng, chịu khổ một chút là điều bình thường, Đường Âm, con không cần phải ra vẻ yếu ớt như vậy.”

“Gần đây A Như muốn đi công tác ở nước ngoài, mẹ đang rất lo lắng, có lẽ là về sau sẽ không có thời gian rảnh để đến thăm con đâu.”

Từ đó trở đi, tôi chưa từng gặp lại bà ấy nữa.

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ Tống bây giờ, tôi tin những gì bà ấy nói lúc này đều xuất phát từ sự chân thành.

Nhưng sự chân thành này cũng rất dễ thay đổi.

Đối với tôi, những cảm giác áy náy và tự trách này theo thời gian nó sẽ trở thành những nỗi sợ hãi sâu sắc.

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay mẹ Tống ra, nói: “Không được.”

Mẹ Tống ngạc nhiên, chắc là không ngờ tới một người ngoan ngoãn như tôi, lại có thể từ chối bà.

Khi tôi nói lại lần nữa, vẫn rất nghiêm túc và kiên quyết: “Mẹ, cảm ơn mẹ đã nuôi dưỡng con hai mươi năm qua, nhưng con sẽ không vì điều đó mà khinh rẻ cuộc sống của mình. Mẹ mắng con ích kỷ cũng được, nói con vô ơn cũng chẳng sao, nhưng con sẽ không gánh tội thay em đâu.”

Kiếp trước, Hạ Vấn Tân cứu tôi.

Nhưng đời này, tôi phải tự cứu chính mình.

Sau đó, trong sạch và đàng hoàng, đường đường chính chính đến bên anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.