“Tống Đường Âm.”
Trong bút ghi âm, là giọng nói trầm ấm mang theo chút nghẹn ngào: “Anh cưới em, không phải là để chọc tức Tống Như, mà là vì anh thích em.”
Tôi hơi sửng sốt nhưng trong lòng vẫn còn một mảng bình yên.
Giống như đã đoán được từ trước.
Hạ Vấn Tân khẽ cười: “Có lẽ là em đã quên chúng ta từng gặp nhau.”
“Lúc đó em là đóa hoa trên đỉnh núi cao của trường học, lại cực kỳ thông minh, được rất nhiều giáo viên yêu quý. Thầy của anh thường xuyên nhắc tới em, mỗi lần ông ấy cùng thầy giáo của em tán gẫu xong, ngày hôm sau kiểu gì cũng sẽ bày ra bộ dạng giận dữ nhìn anh nói…”
“Hạ Vấn Tân, bây giờ trông cậu ghét chết đi được, tránh xa tôi ra một chút.”
Hạ Vấn Tân bắt chước giọng điệu của thầy giáo, nghe vô cùng đáng yêu.
Tôi vô thức cười theo.
Hạ Vấn Tân nói tiếp: “Lúc đó anh thật sự rất ghét em nhưng lại không thể nhịn được lén quan sát em, nghe có vẻ anh hơi xấu tính nhỉ, ha ha.”
“Nhưng sau đó, em lại vào tù vì tội cố ý gây thương tích. Anh không tin. Anh muốn điều tra cho rõ ràng nhưng tiếc là nhà họ Tống đã rửa sạch manh mối, thế là anh tập trung vào Tống Như.”
Hoá ra là vậy.
Chuyện tình của Tống Như và Hạ Vấn Tân mà người người ca ngợi kia, chẳng qua chỉ là cái cớ để anh đi tìm sự thật tại sao tôi phải vào tù.
Mà Hạ Vấn Tân lại không ngờ đến, miệng của Tống Như kín như bưng.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn tìm được manh mối.
Tôi nhớ tới một ngày trước khi kết hôn, Hạ Vấn Tân đặc biệt hưng phấn chạy đến hỏi tôi: “A Âm, em có muốn báo thù không?”
“Không muốn.” Tôi lắc đầu: “Em đã trả xong rồi.”
Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng hiểu được, ngày ấy có lẽ là anh đã tìm ra sự thật.
Anh vì tôi điều tra chân tướng.
Cũng vì tôi, đem giấu chân tướng đi.
Hoá ra, tất cả đều là vì tôi.
Khoé mắt tôi chua xót, toàn thân tôi run rẩy không ngừng, nước mắt từng giọt, từng giọt không kìm được rơi xuống.
“Nhưng cũng phải nói, kỹ năng diễn xuất của anh nhất định phải tốt lắm nên mới lừa được mọi người, lừa được cả em.”
“Em có biết, khi anh tìm đến hỏi cưới em, biểu cảm và ánh mắt kia có bao nhiêu là đáng yêu không? Ha ha, anh nói nhiều quá rồi.”
“Thật ra anh vẫn luôn muốn hỏi em…”
Hạ Vấn Tân ho khan một tiếng, xưa nay anh vẫn lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng giờ phút này giọng nói của anh lại mang theo vài phần ngại ngùng giống như một thiếu niên: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút, được không?”
“Đời này, có thể anh sẽ không nghe được. Nhưng hi vọng ở kiếp sau, khi anh tìm được em, em sẽ nói cho anh biết.”
Kèm theo đó là tiếng xe cộ phanh gấp rít lên, tiếng la hét ầm ĩ chói tai, tôi rành mạch nghe được những lời cuối cùng của anh:
“Tống Đường Âm, anh thật sự thật sự thật sự rất thích em.”
Âm cuối thế mà vẫn còn mang theo nụ cười.
Những cảm xúc vốn bị tôi đè nén, giờ phút này đây cũng đã không chịu được mà sụp đổ.
Trong phòng khách trống rỗng, mấy bông hoa bách hợp mà Hạ Vấn Tân cầm về mấy hôm trước vẫn đang được đặt ở trên bàn.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn thích hoa bách hợp. Anh liền coi nó như là bảo bối giơ lên ở trước mặt tôi: “A Âm, thơm không? Là anh đã đặc biệt đi chọn từng bông đó. A Âm, về sau anh sẽ đổi hết tất cả hoa ở trong nhà chúng ta thành bách hợp.”
Khi đó, trong mắt anh mang theo ý cười, dịu dàng như tinh quang, làm sao tôi có thể nói “không” được.
Nhưng người hứa lại là người thất hứa.
Anh đã đi trước.
Cũng mang theo tia sống cuối cùng của bách hợp đi.
Nắng ấm xuyên qua khung cửa sổ dừng lại trên vai tôi, tôi giơ tay chạm vào nó nhưng chỉ thấy lạnh băng.
Cho đến bây giờ, tôi rốt cuộc cũng đã có thể nhìn thấy tình yêu mãnh liệt được giấu kín dưới lớp băng đá lạnh lùng của Hạ Vấn Tân.
Nhưng hình như, đã quá muộn rồi.