Trùng Sinh Kiếp Này Chỉ Yêu Anh

Thất hứa



Chương 4: Thất hứa

Khi tin tức về cuộc hôn nhân của chúng tôi được truyền đi, mọi người đều rất kinh ngạc. Ai cũng nói, Hạ Vấn Tân cưới tôi là để chọc tức Tống Như.

Trong đám cưới, khi Hạ Vấn Tân nói anh đồng ý, tôi nhìn thấy Tống Như ở bên dưới khóc đến mắt mũi đỏ hoe, sau đó chật vật rời khỏi hội trường.

Tôi lại nhìn anh, anh chỉ cười cười, cũng không liếc nhìn cô ta một cái, giống như chưa bao giờ yêu nên không để ở trong mắt.

Sau khi chúng tôi kết hôn, Hạ Vấn Tân đối xử với tôi rất tốt, anh sắp xếp cho tôi công việc của một thư ký, lúc nào cũng gắn bó bên nhau.

Tôi hỏi tại sao, anh chỉ cười ngả ngớn: “Anh sợ để đại mỹ nữ ở nhà một mình, sẽ bị người ta trộm đi mất. Nếu như vậy, chẳng phải anh sẽ bị tổn thất lớn sao?”

Tôi cười anh không đứng đắn, cũng lười cùng anh cãi cọ.

Trong những năm ở tù, tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, tới nỗi mà cơ thể tôi không thể chịu nổi bất kỳ một sự giày vò nào nữa.

Người bình thường cảm mạo ho khan là chuyện bình thường, nhưng đối với tôi nó sẽ trở thành bệnh nặng.

Hạ Vấn Tân đã hỏi thăm và mời rất nhiều bác sĩ nổi tiếng đến để chữa trị cho tôi. Trước khi tôi có chuyển biến tốt hơn, anh nắm lấy tay tôi, nghiêm túc mà thành khẩn nói: “Tống Đường Âm, anh mua em rồi, mạng sống của em bây giờ là của anh, em không được chết trước anh đó!”

Thật trẻ con!

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt ẩn chứa sự chua xót của anh, tôi cuối cùng cũng gật đầu.

Tôi không hiểu tại sao anh lại đau buồn như vậy. Nhưng từ lâu tôi cũng đã học được việc không cố gắng hỏi thêm, không làm phiền người khác.

“Được.”

“Chúng ta sẽ sống cùng nhau đến già.”

Nhưng cuối cùng, vẫn có người thất hứa.

Không phải tôi…

Mà là Hạ Vấn Tân.

“Bà Hạ, ông Hạ đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng xảy ra vào lúc ba giờ sáng ngày hôm qua. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng ông ấy không thể qua khỏi. Xin hãy nén bi thương.”

Nhìn anh được đẩy ra từ trong nhà xác, bố mẹ Hạ đã sớm khóc không thành tiếng.

Tôi nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Vấn Tân, chỉ âm thầm nghĩ ở trong lòng: Ông trời thiên vị cho anh gia thế, dung mạo và năng lực không ai có thể sánh bằng nhưng tại sao lại keo kiệt như vậy, chỉ cho anh ba mươi bốn năm.

Thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc!

Tang lễ của Hạ Vấn Tân đều do một tay tôi xử lý.

Kết hôn được năm năm, nhiều người vẫn luôn xem nhẹ cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tống Như lại càng vì yêu sinh hận, chờ đến lúc tôi bị chê cười.

Nhưng chẳng ai ngờ được, Hạ Vấn Tân đã để lại toàn bộ tài sản và cổ phần của anh cho tôi.

Bố mẹ Hạ cũng không phản đối. Chỉ là khi rời đi, họ khom lưng không còn tinh thần giống như ngày xưa nữa.

Một tuần sau, luật sư của Hạ Vấn Tân mang giấy tờ chuyển nhượng tài sản đến cho tôi. Trước khi đi, còn đưa cho tôi một chiếc máy ghi âm.

“Đây là di vật của anh Hạ, tôi nghĩ là cô sẽ cần nó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.