Việc kết hôn với Hạ Vấn Tân, là một chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi bị sa thải, tôi trở về quê hương, làm nhân viên phục vụ cho một quán cơm.
Rất bận rộn.
Không biết Hạ Vấn Tân lấy được thông tin ở đâu, khi anh đến tìm tôi, tôi đang rót bia cho khách.
Người đàn ông kia uống hơi nhiều rượu, chân tay không sạch sẽ, tôi liền cau mày cho ông ta một bạt tay. Người đàn ông kia nổi điên, đạp tôi một cước ngã thẳng xuống đất.
Rượu, đồ ăn đổ hết lên người tôi.
Bỏng rát.
Người đàn ông kia vẫn chưa hết tức giận, ông ta vẫn còn muốn tiếp tục ra tay, nhưng giây tiếp theo lại không có âm thanh nào khác.
Tôi mở mắt ra, đối diện với đôi mắt sáng ngời của một người đàn ông. Hạ Vấn Tân nhếch môi cười lười biếng, không mấy chân thành: “Tống Đường Âm, em thực sự ở đây.”
Tôi đứng dậy, rũ hết đống đồ ăn ở trên người xuống, gật đầu, muốn vòng qua người anh rời đi. Nhưng vừa đi được hai bước, tôi chợt nghe thấy giọng nói của anh vang lên ở sau lưng: “Nhìn em chật vật như vậy, có muốn gả cho anh không?”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại nhìn anh: “Anh nổi điên cái gì vậy?”
“Thật đấy.”
Hạ Vấn Tân nhìn tôi một lượt, ánh mắt rất nặng nề, nhìn không ra một tia cảm xúc nhưng lại rất nghiêm túc mở miệng: “Nói thật với em, anh bị em gái em đá, tâm trạng đang không tốt, mà nhìn em bị nhà họ Tống bức thành như vậy, chúng ta cũng miễn cưỡng được xem như là người cùng một thuyền.”
Đèn đường mờ mịt, loé lên hai lần sau đó tắt hẳn. Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh, chỉ nghe thấy tiếng anh cười giễu cợt, trên miệng có ánh đỏ cùng những làn khói thuốc.
“Dù sao bây giờ em cũng chỉ có hai bàn tay trắng, gả cho anh cũng không mất gì, em sợ cái gì chứ?”
Mãi cho đến khi gió lạnh thổi qua, tôi theo bản năng co rúm người lại, Hạ Vấn Tân cởi chiếc áo gió cao cấp của mình khoác lên vai tôi. Trong nháy mắt, hơi thở của tôi ngập tràn mùi thuốc lá thoang thoảng của anh.
Tôi nói: “Được.”