Tôi không nhận tiền.
Không phải tôi thanh cao.
Chỉ là tôi không muốn nợ nhà họ Tống nữa.
Nhà họ Tống nuôi tôi hơn hai mươi năm, tôi thay con gái nhà bọn họ đi tù năm năm.
Hết duyên hết nợ.
Tôi thuê một căn phòng, khó khăn lắm mới tìm được một công việc không ngại tôi từng mang án hình sự.
Nhưng mới làm được nửa tháng, tôi đã bị sa thải.
Tôi tìm mọi cách để tra hỏi nguyên nhân, lúc đó quản lý mới ấp úng trả lời: “Cô động vào người không nên động.”
Tôi sửng sốt một hồi, không nói nên lời.
Người không nên động vào.
Ngoại trừ nhà họ Tống.
Thì còn ai nữa?
Ngày đó, tôi ôm túi xách đi trên đường lớn, mưa phùn lất phất, những hạt mưa lành lạnh theo gió tạt vào mặt tôi. Khi đi ngang qua quảng trường trung tâm, màn hình lớn đang phát sóng trực tiếp hình ảnh của Tống Như.
Tôi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn. Trên sân khấu trao giải, cô ta xinh đẹp động lòng người. Máy quay chuyển hướng, tôi nhìn thấy bố mẹ Tống nhìn Tống Như rưng rưng nước mắt, giống như đang nhìn báu vật trân quý của mình, ánh mắt tràn ngập tình thương.
Không biết tại sao, đột nhiên tôi lại nhớ tới lần đầu bọn họ vào trại thăm tôi.
Mẹ nuôi nhìn thấy tôi bị sụt cân rất nhanh, hứa hẹn với tôi trong nước mắt: “A Âm, chờ đến khi con ra tù, mẹ sẽ nuôi con cả đời, mẹ yêu con.”
Nhưng hai năm trước, vào lần cuối cùng tôi nhìn thấy mẹ nuôi, khuôn mặt của bà ấy chỉ còn lại một chút cắn rứt.
Bà ấy nói: “Đường Âm, Như Như sắp đính hôn với Hạ Vấn Tân, con bé rất thích cậu ấy. Sau khi con ra tù, có thể rời khỏi nơi này được không, tránh cho nhà họ Hạ phát hiện ra chuyện quá khứ.”
Hạ Vấn Tân.
Thái tử gia nhà họ Hạ.
Trong trại giam cũng có ti vi, thỉnh thoảng tôi cũng nghe thấy Hạ Vấn Tân và Tống Như tình cảm sâu nặng giống như biển sâu.
Người ta nói, Hạ Vấn Tân là tay chơi nổi tiếng trong giới ăn chơi, nhưng lại vì Tống Như mà lãng tử quay đầu.
Cô ta bước vào giới giải trí mà anh khinh thường nhất nhưng anh vẫn vì cô ta mà mở đường, cung cấp tài nguyên, tự mình trao giải cho Tống Như.
Tôi hơi hâm mộ Tống Như.
Hâm mộ cô ta có bố mẹ yêu thương, có bạn trai yêu chiều, chỉ mới hai mươi mấy năm ngắn ngủi, đã có được cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Không giống như tôi.
Không cha, không mẹ, không sự nghiệp.
…Và cũng không ai yêu.