Trở Về Với Cát Bụi

Chương 2



Chương 2:

Trong lúc nói chuyện, Tống Phi tới.

Anh ta mặc vest, tóc vuốt keo trưởng thành, có vẻ càng đẹp trai hơn rồi.

Anh ta hôn lên má Hứa Kiều, dịu dàng hỏi: “Hứa Đào vẫn chưa đến sao?”

Hứa Kiều rưng rưng nước mắt gật đầu.

“Bỏ đi, đừng quan tâm tới cô ta nữa.” Sắc mặt Tống Phi trầm xuống. “Loại người này, có đến cũng sẽ làm bẩn hôn lễ của chúng ta. Kiều Kiều, hôm nay em là cô dâu, đừng vì người không đáng mà rơi nước mắt.”

Hứa Kiều thuận thế ôm cổ anh ta, ngửa mặt lên, vẻ mặt buồn bã: “Cho dù như thế nào, Đào Đào cũng là em gái của em.”

Diễn xuất của chị ta thật sự rất xuất sắc.

Giống như ba năm trước, tôi là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, nhà trường hi vọng trong ngày tốt nghiệp ba mẹ tôi có thể có mặt, lên sân khấu để nói vài câu, cũng thuận tiện cho các trường học chụp ảnh tuyên truyền.

Tôi đã chuẩn bị rất nhiều lần, gọi điện thoại về nhà, cẩn thận đưa ra lời thỉnh cầu của mình.

Mẹ tôi đồng ý.

Nhưng ngay sáng hôm đó, bà ấy gọi cho tôi nói rằng bà ấy và ba tôi không thể đến.

“Kiều Kiều bệnh rồi, ba mẹ không yên tâm khi để nó ở nhà một mình.”

Trong video, gương mặt Hứa Kiều trắng bệch, áy náy nhìn tôi:

“Chị xin lỗi, Đào Đào, cơ thể của chị có chút không thoải mái… Em vẫn luôn rất độc lập mà, ba mẹ không đi, em chắc chắn có thể xử lý tốt.”

“Đào Đào, tốt nghiệp vui vẻ.”

Tốt nghiệp vui vẻ.

Làm sao tôi có thể vui vẻ được?

Vào ngày tốt nghiệp của tôi, tôi xin lỗi giáo viên, xin lỗi trường đại học, xin lỗi giảng viên và nhân viên trong bộ phận hoạt động.

Khi đi ngang qua máy quay phim, tôi tình cờ nghe thấy ai đó phàn nàn:

“Quy trình đã diễn tập xong hết, lần này lại phải làm lại lần nữa. Loại rác rưởi gì đây, vậy mà cũng tốt nghiệp loại xuất sắc nữa.”

Khi buổi lễ kết thúc, tôi lấy điện thoại ra, đúng lúc nhìn thấy Hứa Kiều đăng trên vòng tròn bạn bè.

“Thật ra chỉ là cảm nhẹ, nhưng ba mẹ đều rất quan tâm chăm sóc mình, hạnh phúc nhỏ bé trong cuộc sống.”

Đính kèm là một bức ảnh chụp chung của gia đình ba người.

Bối cảnh là trong phòng ngủ của Hứa Kiều.

Họ thậm chí còn không đến bệnh viện.

Thật là một căn bệnh nghiêm trọng.

…..

Tiếng đàn piano du dương vang lên trong sảnh tiệc.

Hứa Kiều mặc một chiếc váy cưới có đuôi cá thật dài, ôm một bó hoa hồng trắng lớn đi về phía Tống Phi.

Sau khi ba mẹ phát biểu xong, đến lượt Hứa Trạch.

Nó đứng ở trên đài, đùa giỡn vung nắm đấm với Tống Phi:

“Em chỉ có một chị gái này thôi, chị ấy là con cưng của cả nhà, nếu anh dám đối xử tệ bạc với chị ấy, cả nhà chúng ta sẽ không tha cho anh.”

Tống Phi nhìn chăm chú vào mặt Hứa Kiều, ngữ điệu cực kỳ thâm tình: “Anh sẽ không nỡ đâu.”

Tiếng vỗ tay vang lên dưới sân khấu.

Trên sân khấu ai nấy đều vui mừng.

Linh hồn tôi đứng trên bó hoa bên rìa sân khấu, nhìn họ một cách đờ đẫn.

Tôi tưởng rằng mình sẽ đau lòng.

Nhưng, có thể là trước khi c.hế.t đã trải qua hết nỗi đau của cả đời này rồi.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt đối với tất cả, trong lòng trống rỗng, như thể có gió thổi qua.

Ở bàn nào đó, có người đang xì xào bàn tán: “Này, tôi nhớ nhà họ có ba đứa con mà, sao Hứa Trạch lại nói chỉ có một chị gái?”

“Còn không phải còn có đứa con gái thứ hai Hứa Đào sao!? Chậc, học giỏi thì có ích gì, làm người quan trọng nhất chính là nhân phẩm…”

Nhờ phước của ba mẹ tôi.

Tôi ở trong lòng họ hàng hai bên, cũng là tiếng xấu đồn xa.

Thật ra khi tôi còn nhỏ, có một người cô đối xử với tôi cũng không tệ lắm.

Vào ngày Tết đến thăm người thân, cô tặng tôi một món đồ chơi là một con cá heo nhỏ nhồi bông.

Chỉ có một mình tôi có, Hứa Trạch và Hứa Kiều không có.

Hứa Trạch đã quen nghịch ngợm, đòi tôi đưa cho nó chơi, tôi không chịu, nó liền trực tiếp cầm kéo cắt nát.

Không bao lâu sau, cô đi rồi quay lại, định lấy khăn quàng cổ mà cô để quên, đúng lúc nhìn thấy mảnh vụn đầy dưới đất.

Để bảo vệ danh tiếng của thằng con trai cưng quý giá của mình, mẹ tôi nói với cô:

“Đào Đào không thích món đồ chơi này, khăng khăng cầm kéo cắt nát, nói là không muốn nhìn thấy nó.”

Sắc mặt cô lập tức thay đổi, sau đó, mỗi lần đến thăm họ hàng, ngay cả phát lì xì cô cũng bỏ qua tôi.

Sau chuyện này, đại khái là mẹ tôi có chút áy náy, đối xử tốt với tôi hơn trong một khoảng thời gian.

Nhưng rất nhanh đã tiêu tan.

Trong gia đình chúng tôi, sự ưu ái của ba mẹ phân chia rất rõ ràng.

Năm Hứa Kiều được sinh ra, việc làm ăn của ba tôi có khởi sắc rất lớn.

Ông ấy cho rằng đây là vận may tốt lành do Hứa Kiều mang đến, nên cưng chiều chị ta nhất.

Còn mẹ tôi, yêu thương Hứa Trạch nhất, bởi vì bà ấy đã phải sinh ba lần mới có được một thằng con trai.

Còn tôi.

Sau khi sinh ra trắng trẻo mập mạp, nhưng anh trai song sinh của tôi lại không sống nổi qua 24 giờ.

Tất cả bọn họ đều cho rằng tôi không may mắn.

Lúc còn nhỏ, tôi luôn không thể hiểu được.

Vì sao khi Hứa Trạch và Hứa Kiều muốn ăn cái gì, ngày hôm sau trên bàn ăn liền có cái đó.

Mà tôi rõ ràng là bị dị ứng hải sản, vào sinh nhật của tôi, chỉ vì Hứa Kiều nói một câu muốn ăn cua, ba tôi liền đặt chỗ ở nhà hàng hải sản.

Khi tôi mười hai tuổi, có động đất ở quận bên cạnh.

Lúc ấy cả nhà đang ở nhà ngủ trưa, ba mẹ không chút suy nghĩ, một người ôm Hứa Trạch, một người ôm Hứa Kiều chạy ra khỏi nhà.

Tôi lảo đảo chạy xuống lầu dưới, nhìn trần nhà lắc lư, khóc khàn cả giọng.

Nhưng không ai đến cứu.

Lúc mười hai tuổi là như vậy.

Lúc tôi bị tài xế bóp cổ họng rồi kéo vào một khu rừng dưới chân núi hoang vắng cũng như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.