Sau bữa tối, Hứa Trạch lại gọi điện thoại cho tôi.
Lúc này, đầu dây bên kia đột nhiên bắt máy.
Nó đang tràn đầy lửa giận cuối cùng cũng có một nơi để phát tiết:
“Hứa Đào! Chị là súc vật sao? Đám cưới chị gái mà chị không về nhà, khiến ba mẹ đau lòng, chị cảm thấy bản thân giỏi rồi, cố tình đùa giỡn chúng tôi rất vui phải không?”
Im lặng trong giây lát.
Một giọng nam khàn khàn phát ra từ đầu dây bên kia.
“Tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Cô ấy nói, cả nhà các người đều rất ghê tởm, sẽ không trở về gặp các người đâu.”
“Đừng gọi nữa.”
Điện thoại cúp máy.
Hứa Trạch không dám tin mở to hai mắt, một lát sau, bỗng nhiên nổi giận đá đổ ghế, mắng chửi một tràng tục tĩu.
Nhưng cả người tôi đã cứng ngắc, mất đi toàn bộ sức lực.
Trong khoảnh khắc giọng nói kia vang lên.
Tôi liền bị buộc kéo vào ký ức đó.
Trước khi tôi c.hế.t, vì phải tăng ca mà tôi đã lỡ mất chuyến tàu cao tốc cuối cùng.
Chỉ có thể bắt taxi đến bến xe buýt.
Tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi có khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt có chút u ám.
Trông quen quen, nhưng bộ não của tôi thật sự buồn ngủ vô cùng, ôm một thứ gì đó, dựa vào cửa để nghỉ ngơi.
Lúc đầu, mọi thứ đều bình thường.
Hắn nói chuyện với tôi như tất cả các tài xế khác.
Lúc này, Hứa Kiều đột nhiên gọi điện thoại tới.
Chị ta là cô dâu sắp cưới, ngay cả đêm trước hôn lễ, cũng không quên kích thích tôi một chút.
“Đào Đào, ngày mai chị sẽ gả cho Tống Phi, thật là có chút kích động đến nỗi không ngủ được.”
Chị ta nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn em đã dẫn anh ấy về nhà.”
Tôi mím môi, trong giọng nói đè nén sự tức giận:
“Hứa Kiều, loại lời ghê tởm này, loại thủ đoạn dơ bẩn này, chị còn phải chơi đùa bao nhiêu lần nữa mới thấy chán?”
Chị ta giống như hoàn toàn không nhận ra.
Giọng điệu thậm chí còn nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn.
“Vậy thì chốt nha, đám cưới ngày mai em nhất định phải đến nhé.”
Tôi cúp máy, hô hấp không nhịn được mà trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tài xế bỗng nhiên lên tiếng: “Cãi nhau với người nhà à?”
Tôi nhíu mày ngẩng đầu, mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, xe đã đi đến một nơi hoang vu vắng vẻ.
Trái tim đập cực nhanh, tôi buộc bản thân mình phải bình tĩnh, hỏi hắn: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”
Nhưng những gì hắn muốn không phải là tiền.
Liên tục tăng ca khiến tôi mệt mỏi vô cùng, tay chân nhũn ra, căn bản là không đọ nổi với sức lực của một người đàn ông trẻ tuổi.
Hắn bịt miệng tôi, kéo tôi vào trong rừng.
Gió đêm rất yên tĩnh, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi.
Hắn vừa bóp chặt cổ tôi, vừa dùng sức tát tôi.
Hắn nói, con khốn, có phải bây giờ mày rất hối hận vì lúc trước đã bỏ tao không.
Tại sao mày với thằng nhà giàu kia lại coi thường tao.
Cầu xin đi, sủa như chó đi, tao sẽ tha cho mày.
Nhưng tôi thậm chí còn không quen biết hắn.
Anh là ai.
Anh là ai.
Bàn tay hắn đang bóp cổ tôi đột nhiên buông lỏng.
Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
Hắn nói, tôi là người đàn ông của em đây.
Tôi luôn cảm thấy, dường như hắn không hoàn toàn xa lạ.
Nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Tôi cố gắng hết sức vùng vẫy, chạm được vào điện thoại của mình.
Mở phím tắt gọi vào số điện thoại liên lạc gần nhất.
Tút tút tút.
Hai tiếng bíp vang lên.
Hứa Kiều chọn cách cúp máy mà không chút do dự.
Người đàn ông kia phát hiện ra manh mối, hắn cười một cách tàn nhẫn, cất điện thoại vào túi, sau đó bẻ gãy từng ngón tay trên bàn tay phải của tôi.
Trong túi của hắn còn có một con dao.
Khi tôi vẫn còn ý thức và nhận thức, cảm thấy lưỡi dao cắt vào cổ tay trái, bị kéo ra từng chút một, cắt đứt.
Mũi dao rạch trên má, xé ra một lớp da mặt lồi lõm.
Hắn nói: “Con khốn, để xem mày còn dùng khuôn mặt này quyến rũ người khác thế nào.”
Tôi không nhớ mình đã c.hế.t vì đau đớn hay mất quá nhiều m.á.u.
Chỉ nhớ cơn gió hoang vu đêm ấy.
Gào thét thổi qua gương mặt trần trụi m.á.u thịt của tôi.
Có lẽ trước khi c.hế.t con người ta sẽ nhớ về những điều đẹp đẽ.
Tôi mơ mơ hồ hồ, nhớ về lúc còn nhỏ.
Để sinh Hứa Trạch, mẹ tôi đã đưa tôi về quê.
Nơi đó chỉ có bà ngoại sống một mình.
Bà là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời này.
Là người cho tôi biết thế nào là ấm áp.
Ngọn xoan hôi non nhất trên cây được bà hái xuống, dùng nước nóng chần qua, rán trứng cho tôi ăn.
Mẹ tôi gọi tới, nói Hứa Kiều muốn ăn xoan hôi, nhưng ở chợ không bán.
Bà ngoại nói, ây da, năm nay mưa ít quá, xoan hôi không mọc được.
Tắt máy, bà tinh nghịch nháy mắt với tôi và mỉm cười.
Tôi vẫn luôn nhớ mùi vị của tối hôm đó tràn ngập trên đầu lưỡi.
Nhưng vào năm tôi năm tuổi, bà ngoại mắc bệnh qua đời.
Hứa Trạch mới một tuổi rưỡi, mẹ tôi thì buộc phải đón tôi về nhà.
Vì vậy, bà ấy nhìn tôi không vừa mắt.
Lặng lẽ nói với ba tôi: “Con nhóc này có phải thật sự có vấn đề không, sao ngay cả bà ngoại của nó mà nó cũng khắc c.hế.t.”
Tôi ngây ngốc nhìn bà ấy.
Kỳ thật, đứa trẻ năm tuổi thì làm sao có thể hiểu rõ được sống c.hế.t là gì.
Tất cả những gì tôi biết là trên đời này sẽ không ai kiên định chọn tôi giữa muôn vàn người.
Kể từ lúc đó, tôi là đứa trẻ không bao giờ được ưu ái.
Giây tiếp theo sau khi tôi ngừng thở, linh hồn tôi bị gió kéo ra khỏi cơ thể.
Tôi thấy người đàn ông kia lấy ra một cái rìu từ cốp xe, cắt khớp xương chân tay của tôi.
Tôi thấy đoàn tàu chạy hàng ngàn dặm dưới bầu trời đầy sao, băng qua những cánh đồng yên tĩnh.
Tôi thấy một căn phòng trong tòa nhà cao tầng, cô bé đột nhiên tỉnh dậy từ cơn ác mộng, chỉ mới khóc một tiếng, đã được ba mẹ xông vào phòng ôm vào lòng, vỗ lưng an ủi.
Cuối cùng của cuối cùng.
Tôi thấy Hứa Kiều ngáp ngắn ngáp dài thức dậy trên chiếc giường, dưới sự thúc giục của mẹ tôi, rửa mặt xong, thay đồ bước ra cửa.
Tôi trở về rồi.
Sau khi c.hế.t đi, tôi vẫn là trở về cái nhà này.
Tham dự đám cưới của Hứa Kiều.