Mỡ Dâng Miệng Mèo

Chương 13



Chương 13:

Sau đó thì sao?

Tôi nhíu mày, nỗ lực nhớ lại.

Không đợi tôi nhớ tới, trên vai bỗng nhiên nhiều thêm một sức nặng ấm áp.

Giang Dịch tựa đầu lên vai tôi, nhắm mắt lại, lông mi cong dài rũ xuống, hơi ướt át.

Gương mặt xinh đẹp của anh hơi đỏ lên, hô hấp cũng nóng rực.

“Đường Miên Miên, anh chóng mặt… em đỡ anh… vào giường đi.”

Hai chữ “vào giường” này chui vào trong tai tôi khiến mặt tôi nóng hẳn lên.

Tôi có chút gian nan đỡ Giang Dịch vào trong phòng ngủ, thật vất vả mới ném được anh lên trên giường, kết quả Giang Dịch lại bắt đầu kêu nóng, giật hai nút áo sơ mi xuống nữa, lộ ra khuôn ngực trần trụi đầy quyến rũ.

Trắng nõn như ngọc, cũng bởi vì say rượu mà lộ ra màu hồng phấn nhàn nhạt.

Đồng tử tôi run lên, đột nhiên lui về sau hai bước, cầm cái điều khiển trên bàn bật điều hòa lên, chỉnh về 20 độ.

Vài giây sau mới phản ứng lại được… vốn là muốn chuốc say bản thân, kết quả tôi lại ngàn ly không say, mà người bị chuốc say lại là anh?

Bây giờ nếu mà tôi xuống tay, liệu có được tính là cháy nhà mà còn đi hôi của không?

Tôi nuốt nuốt nước miếng, ngồi ở mép giường, trong lòng đánh nhau một tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm.

Đường Miên Miên, sao mày lại nhát gan như vậy chứ!

Tôi thầm phỉ nhổ bản thân, quyết định ra ngoài lấy điện thoại xin tư vấn từ Ninh Quỳnh.

Kết quả tôi còn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay đã bị người kia nắm lấy.

Tiếp theo, cảnh vật trước mắt quay cuồng một vòng, chờ tôi phản ứng lại thì cả người đã ngồi ở trên đùi Giang Dịch rồi.

Tôi cứng đờ cả người, kế tiếp liền nghe được thanh âm của anh truyền tới từ đỉnh đầu tôi.

Trầm thấp dễ nghe, tràn đầy quyến rũ.

Giọng nói thậm chí còn mang theo một tia chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

“Đường Miên Miên, anh đã đem bản thân chuốc say dâng tới tận cửa rồi, em không thể chủ động một chút được sao?”

!!!

Đệt, cái gì cơ??

Giang Dịch luồn tay vào trong vạt áo của tôi, dừng ở chỗ bụng tôi xoa xoa.

Trong thanh âm nhiều thêm vài phần ý cười: “Mềm như bông… tên của em, đúng là rất hợp.”

Trong nháy mắt, tôi bỗng nhiên nhớ tới từ rất lâu về trước, về cái hôm mà tôi mời anh đi ăn món Quảng Đông, anh không cẩn thận đụng vào tôi, cũng ý tứ sâu xa mà gọi một tiếng “Miên Miên”.

Mẹ nó!

Thì ra là ý này!

Nói như thế là từ lúc đó, Giang Dịch đã có ý đồ với tôi rồi?

Môi Giang Dịch từ đầu vai lướt qua xương quai xanh của tôi, tôi vất vả lắm mới lấy hết can đảm ôm cổ anh, chuẩn bị phối hợp một chút, ai ngờ anh lại bỗng nhiên dừng lại.

Trong lòng tôi chợt nảy lên cảm giác run sợ, làm cho đáy lòng cũng run rẩy theo, ngượng ngùng hỏi thẳng ra cho nên chỉ đành nhìn anh.

Giang Dịch lại không vội, anh hơi nâng thân mình lên, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, khàn giọng nói: “Miên Miên, em có thể tùy thời kêu anh dừng lại.”

Tôi chôn mặt ở đầu vai anh, nhỏ giọng nói: “Em biết.”

Thật ra kỹ thuật của Giang Dịch không tính là tốt, thậm chí còn có chút trúc trắc.

Nhưng anh thiên phú dị bẩm, quan trọng nhất chính là vô cùng ôn nhu kiên nhẫn.

Vì thế sau khi làm xong một lần… thì lại có lần tiếp theo.

Hơn nữa ngày càng trở nên tốt hơn.

Đến cuối cùng, tôi buồn ngủ không chịu nổi, rúc ở trong ngực Giang Dịch, bọc chăn cuốn quanh người mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Anh ghé sát vào bên tai tôi, nhẹ giọng nói: “Miên Miên, anh ôm em đi tắm nhé, có được không?”

“Không tắm… ngày mai lại tắm.”

Tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ là ngày tôi sinh nhật tám tuổi, lúc đó ba mẹ tôi đều phải đi công tác, vì thế tôi liền kéo Giang Tiểu Anh về nhà cùng tôi ăn sinh nhật.

Giang Tiểu Anh xách theo một cái bánh kem đi tới.

Tôi nói với cậu, mẹ tôi nói tôi sinh ra vào 9 giờ tối, cho nên tới đúng 9 giờ mới thổi nến, trước đó chúng tôi cùng ngồi trên ghế xem phim hoạt hình.

Vì thế, Giang Tiểu Anh ngồi ở dưới thảm, cùng tôi xem [Động Hoa Thành] một lúc lâu, còn bị bắt nghe tôi “gào thét” nghe mấy lần bài ca “Trái tim em đặt ở chỗ của anh” nữa.

Tôi còn đang say sưa ở bên đó cùng Giang Tiểu Anh nhập vai diễn kịch: “Tiểu Anh, trái tim em đặt ở chỗ của anh đó, chúng ta từ đây không chia không lìa!”

Giang Tiểu Anh bị ép buộc, bất đắc dĩ chỉ có thể diễn kịch với tôi.

Chúng tôi chờ tới 9 giờ, cậu liền châm nến lên bánh kem, bảo tôi ước nguyện.

Tôi chắp tay trước ngực, lớn tiếng ước: “Tớ muốn cùng Giang Tiểu Anh cả đời làm bạn tốt!”

Không nghĩ tới mấy tháng sau, trong một lần đi chơi thu, lúc tôi đuổi theo Giang Tiểu Anh chạy nhảy trong công viên, dưới chân bị vướng, cùng cậu ngã xuống nước.

Sau khi được vớt lên, tôi sốt cao không dứt, mơ mơ màng màng hôn mê mấy ngày liền.

Chờ tới lúc tôi tỉnh lại rồi ra viện, Giang Tiểu Anh cũng chuyển trường rồi.

Lại sau đó, thời gian trôi qua nhanh, hơn nữa do sốt cao nên ký ức không quá rõ ràng, tôi cơ hồ đã quên sạch sẽ chuyện này.

Thậm chí, trong trí nhớ còn sót lại của tôi, Giang Tiểu Anh vẫn là một cô bé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.