Tôi mở mắt ra, ánh mặt trời chói mắt.
Tôi theo bản năng nheo mắt lại, liền nghe thấy thanh âm dễ chịu của Giang Dịch vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Đường Miên Miên, mặc quần áo xong ra ngoài nhé, mẹ anh tới.”
Tôi giật cả mình, vốn còn đang buồn ngủ, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại.
Không thể nào!
Tối hôm qua mới ngủ xong, hôm nay phụ huynh đã tới nhà rồi?
Là tới để vấn tội, chất vấn tôi vì cái gì mà dám ngắt đóa hoa cao lãnh Giang Dịch này xuống sao?
Tôi cầm lấy cái áo thun nhăn nhúm của mình ở bên giường lên, rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có mặt mũi đi mặc nó.
Đành phải khoác áo sơ mi của Giang Dịch bên ngoài cái váy ngủ, cọ tới cọ lui mới ra được khỏi cửa.
Mấy lon bia trên bàn trà đã không thấy đâu, phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng.
Trên sofa có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang ngồi, diện mạo có ba phần tương tự với Giang Dịch, đang cười tủm tỉm nhìn tôi.
Đây là mẹ Giang Dịch sao? Sao nhìn qua cảm giác không quá 40 tuổi nhỉ, trẻ quá thể đáng rồi!
Tôi chậm chạp bước qua đó, đang cân nhắc xem nên nói cái gì mới có thể để lại ấn tượng lần đầu tốt đẹp thì bà ấy đã mở miệng trước.
“Ôi trời, đây không phải là Miên Miên sao? Đã lớn thế này rồi sao?”
Tôi trợn mắt há mồm.
Giọng điệu quen thuộc thân thiết như người lớn trong nhà thế này… là sao??
“Dì là Giang Hân Nguyệt, là mẹ của Giang Dịch, hồi còn nhỏ con còn từng ăn cơm chiên tôm nõn dì làm đó, không nhớ sao?”
Bà ấy cười cười đi tới kéo lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh bà.
Dưới lời tự thuật của mẹ Giang, tôi rốt cuộc cũng biết được một số chân tướng của sự việc năm đó.
Giang Dịch trước kia tên là Giang Tiểu Anh là bởi vì mẹ Giang thích Sakura thủ lĩnh thẻ bài.
Sau khi Giang Dịch lên cấp hai, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của anh, mẹ Giang đành phải sửa lại tên cho anh.
“Lúc trước là Giang Dịch hại con rơi xuống nước, dì vốn là muốn mang nó tới nhà con xin lỗi, kết quả lúc đó ba của Giang Dịch ngoại tình, còn cầm hết tài sản đi, cho nên dì chỉ có thể dẫn thằng bé làm thủ tục chuyển trường, về quê thưa kiện.”
Mẹ Giang thở dài, xoa xoa đầu tôi: “Trước khi đi dì có tới bệnh viện xem con, lúc đó con vẫn đang hôn mê.”
Tôi… không dám lên tiếng.
Rõ ràng là bởi vì tôi kéo Giang Dịch cùng rơi xuống nước, sao lại thành anh hại tôi rơi xuống nước rồi?
Tôi trộm nhìn thoáng qua Giang Dịch đang đứng một bên.
Đối diện với ánh mắt ý tứ sâu xa của anh.
Cùng với mấy nốt đỏ lộ ra trên xương quai xanh trắng nõn do đích thân tôi gặm ra kia…
Tôi đột nhiên ho hai tiếng, mẹ Giang lập tức rót nước cho tôi, trong khi tôi đang uống nước, bà ấy lại tiếp tục giáng cho tôi thêm một đòn nữa:
“Dì không nghĩ tới con với Giang Dịch lại phát triển nhanh như vậy, vừa mới gặp lại chưa tới nửa năm đã ở chung rồi. Tốt lắm, tốt lắm.”
Tôi sặc ngụm nước vẫn còn trong cổ họng.
Muốn giảo biện một chút… a không phải, muốn biện giải một chút, lại không biết nên nói cái gì.
Nhân lúc mẹ Giang đi vệ sinh, Giang Dịch đứng trước mặt tôi, cong lưng nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Đường Miên Miên, em ngủ anh rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm à?”
Lời này sao nghe cứ sai sai.
Nhưng tôi nhất thời lại không tìm được lý do để phản bác.
Tôi hỏi Giang Dịch: “Sao anh lại… còn gọi cả phụ huynh tới chứ?”
Trong mắt anh xẹt qua tia ý cười.
“Không phải anh gọi, mẹ anh vốn nói hôm nay muốn tới thăm, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải em hôm qua muốn mời anh nhậu xỉn, uống nhiều quá còn rượu say làm loạn…”
“Thôi đủ rồi!”
Tôi vội vàng che miệng anh lại, lòng bàn tay cọ qua đôi môi mềm mại của anh.
Phảng phất như một cọng lông vũ nhẹ nhàng cào vào trong lòng khiến lòng tôi phát run, lại nhanh chóng buông tay ra, hư trương thanh thế hỏi:
“Anh… sao anh chưa được sự cho phép của em đã dẫn người về nhà rồi? Cẩn thận em mách chủ nhà.”
Giang Dịch cười nhạo một tiếng: “Em nói đi, không phải anh đang ở đây à?”
Tôi nhìn Giang Dịch, anh cũng nhìn tôi.
Trầm mặc ba giây.
Tôi bỗng nhiên phản ứng lại: “Ý của anh là, căn hộ này vốn chính là của anh?!”
Giang Dịch vén tóc mai của tôi ra sau tai, ngữ khí quỷ dị: “Bằng không thì em tưởng 1500 tệ một tháng mà thuê được một căn ở trung tâm có khóa bảo vệ an toàn như thế này hả? Nằm mơ đi.”
“… Vậy sao lúc trước anh lại diễn giống như vậy chứ! Mẹ nó!”
Lúc trước Giang Dịch nói ra cái giá như thế này, đối với căn hộ ở giữa trung tâm lại đầy đủ an ninh có thể nói là hàng ngon giá rẻ, có điều cũng không tính là đặc biệt mơ mộng hão huyền.
Cho nên lúc đó tôi xem qua ngay cả do dự cũng không cần liền ký hợp đồng luôn.
Hiện tại nghĩ tới, mỗi một bước đều là do anh tính kế!
Tôi giương mắt, tức giận trừng mắt nhìn Giang Dịch, ý đồ muốn dùng ánh mắt khiển trách anh, lại không nghĩ tới anh lại sán tới hôn một cái lên môi tôi.
“!!”
Tôi theo bản năng trốn về phía sau, nhưng cái ót lại bị Giang Dịch kéo trở về.
Thanh âm anh cũng rất nhẹ: “Đừng có lùi nữa, phía sau là tường.”
“Giang Dịch…”
“Đường Miên Miên, em đừng giả vờ, lần đầu tiên em cùng Ninh Quỳnh tới phòng khám, trong đầu đã suy nghĩ muốn lột sạch anh có phải không?”
Con người của tôi ấy à, chính là vừa hèn vừa háo sắc.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị chọc thủng tâm tư như thế này, tôi chỉ có thể vịt chết vẫn cứng mỏ nói: “Anh nói linh tinh cái gì thế? Có chứng cứ không?”
Giang Dịch bị tôi làm cho tức tới bật cười, không chút do dự vò tóc tôi, đứng thẳng người lên.