Giữa trưa, mẹ Giang khăng khăng muốn mời chúng tôi ăn cơm.
Một đĩa thịt bò vừa thả vào trong nồi, bà ấy nhìn tôi, bỗng nhiên mở miệng: “Miên Miên, khi nào rảnh thì gọi cả ba mẹ con tới gặp mặt nhau nhé?”
Tay tôi run run, đĩa cứ thế trượt cả vào trong nồi lẩu.
“…”
Lần đầu gặp lại, bữa cơm đầu tiên với mẹ Giang…. chúng tôi phải gọi nhân viên tiệm lẩu tới… để vớt đĩa trong nồi lên.
Buổi tối, Giang Dịch đưa mẹ Giang tới khách sạn.
Sau khi anh về, tôi vẫn đang ngồi trên sofa trầm tư suy nghĩ.
“Thật ra dì có thể ngủ với em mà.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Dịch thở dài, ngồi xuống bên cạnh tôi, câu lấy ngón tay của tôi:
“Mẹ anh đã nhìn ra anh với em còn có vấn đề chưa giải quyết, cho nên bảo anh nói chuyện riêng với em.”
Tôi chột dạ lảng tránh ánh mắt của anh.
“Đường Miên Miên, chuyện nên làm chúng ta đều đã làm rồi, nếu như anh đoán không sai thì những thủ đoạn vụng về lại đáng yêu lúc trước của em đều là đang muốn theo đuổi anh đúng không, em còn sợ hãi cái gì?”
Tôi ấp úng: “Em chỉ cảm thấy… rất không chân thật.”
“Không chân thật?”
“Giang Dịch, hiện thực không phải tiểu thuyết ngôn tình, anh đã gặp qua không biết bao nhiêu đại mỹ nữ rồi, mà em chỉ là một cô gái có nhan sắc tầm trung bình bình, lại còn hướng nội, có tàn nhang, có răng nanh, thậm chí còn có mỡ bụng… vì sao anh lại… thích em chứ?”
Ngay cả khi từ lúc đầu anh đã nhận ra tôi là bạn cùng bàn hồi tiểu học với anh đi nữa, nhưng chuyện thời thơ ấu chỉ là tình cảm bạn bè, cũng không thể sau 20 năm kéo dài còn chưa dứt, đã thế còn tiến hóa thành tình yêu được.
Giang Dịch nhìn tôi.
“Đúng, anh đã gặp qua không biết bao nhiêu cô gái đẹp, thậm chí có rất nhiều người là tự tay anh nắn chỉnh ra, nhưng điều này thì sao chứ? Đường Miên Miên, anh đúng là lần đầu gặp mặt đã nhận ra em, nhưng khi đó anh chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, không nghĩ tới sau đó em lại làm ra nhiều chuyện có ý tứ như vậy, thế nhưng anh lại cảm thấy em rất chân thành, rất đáng yêu.”
“Hơn nữa, Đường Miên Miên, có phải em không nghĩ tới…”
Anh duỗi tay ôm má tôi, mềm nhẹ hôn lên má tôi một cái.
“Tàn nhang của em, răng nanh của em, tính cách hướng nội, thậm chí là bụng mỡ mềm như bông của em… tất cả những thứ mà em cảm thấy không hoàn mỹ này, vừa lúc chính là những thứ khiến anh cảm thấy rung động thì sao?”
Cứu mạng.
Tôi bị Giang Dịch hôn tới mơ mơ màng màng, lại một lần nữa bị anh bế lên giường.
“Miên Miên, không muốn thì có thể nói anh dừng lại.”
Mà tôi, vốn không có ý định nói dừng.
____
Tôi với Giang Dịch cứ thế ở bên nhau.
Mẹ Giang đi rồi, tôi nói muốn mời Ninh Quỳnh ăn cơm, kết quả cô ấy lại tới dự tiệc một mình.
Tôi hỏi cô ấy: “Chó con của mày đâu?”
“Chia tay rồi. Bỏ chữ con đi, đó căn bản là một thằng chó.”
Ninh Quỳnh lưu loát gập thực đơn lại, ngẩng đầu đối mặt với tôi và Giang Dịch. “Tao biết ngay là mày với Giang Dịch thể nào cũng thành mà.”
“Thôi đi, lần đầu tiên chúng ta tới chỗ anh ấy, mày còn nói tao không có chút phần thắng nào còn gì.”
“Ôi dồi, lúc ấy tao cũng đâu có nghĩ tới ánh mắt bác sĩ Giang lại độc đáo như thế đâu, xem đủ các loại mỹ nữ rồi, kết quả lại chọn một đứa thuần chất như mày.”
Ninh Quỳnh vừa lật cánh gà nướng vừa đè thấp giọng nói:
“Bác sĩ Giang, nể tình tôi hỗ trợ anh nhiệt tình như thế, sau này tôi tìm anh chỉnh hình có thể không cần xếp hàng không?”
Tôi đập bàn: “Tao biết mà! Chuyện thuê nhà của tao với Giang Dịch chắc chắn có một chân của mày!”
“Làm ơn đi Đường Miên Miên, tao đây còn không phải thấy mày miệt mài theo đuổi, thủ đoạn còn ngu ngốc như vậy thì đành phải xắn tay áo lên giúp mày chứ còn gì nữa?”
Được rồi, nói có xách mách có chứng, tôi đúng là không còn lời nào để cãi.
Cơm nước xong, trên đường trở về, tôi hỏi Giang Dịch rốt cuộc vì cái gì mà thích tôi?
Kết quả Giang Dịch lại ý tứ sâu xa nhìn tôi một lúc lâu mới nói:
“Ngày em hẹn anh ăn cơm, bị rách váy, sau đó lại che eo một đường chạy như điên, anh liền cảm thấy em rất đáng yêu.”
“…”
La Thanh Nguyệt nói quả không sai, ánh mắt tên này cũng quá độc đáo rồi.
Sau đó, tôi với Giang Dịch từng gặp La Thanh Nguyệt một lần ở tiểu khu.
Cô ấy cũng đã có bạn trai, là một chàng trai ánh mắt sáng như sao, tóc mềm mềm mại mại, thoạt nhìn hình như còn chưa tốt nghiệp đại học nữa.
Nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt cô ấy cũng không hề dao động chút nào, kéo tay chàng trai kia đi luôn.
Còn đi bằng xe máy nữa.
Sau đó, lúc tóc tôi đã mọc dài tới xương bướm, Giang Dịch đột nhiên nói với tôi, anh muốn ra nước ngoài học.
Cái kịch bản này tôi đã thấy nhiều, lập tức buông nửa quả đào đang gặm trong tay xuống, ngữ khí trầm xuống: “Em hiểu, ý của anh là muốn chia tay có đúng không?”
Giang Dịch bất đắc dĩ nhìn tôi, lấy ra hai cái hộp nhỏ từ trong túi.
Anh mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Bằng vàng ròng.
Bởi vì trước kia tôi từng nói, tôi không thích kim cương.
“Đường Miên Miên, cả ngày em đều suy nghĩ cái gì vậy không biết? Năm chữ ra nước ngoài du học này chỉ có một ý mà thôi, thế mà em có thể nghĩ ra một hồi chia ly bi đát khổ ải như thế hả?”
Tôi có hơi chột dạ cúi đầu.
“Đừng có nghĩ nhiều như thế, anh đi nửa năm rồi sẽ về.”
Giang Dịch cầm một chiếc nhẫn lên, tôi đã rất thành thật tự giác đưa tay qua.
Động tác anh dừng một chút, nâng mắt lên nghiêm túc nhìn tôi: “Miên Miên, em biết đây là có ý gì không? Đeo lên rồi thì không thể đổi ý nữa.”
Trong nháy mắt đó, đôi mắt anh nhìn về phía tôi vô cùng rực rỡ.
Thanh âm tôi nhỏ lại: “Em biết, là muốn cầu hôn chứ gì.”
Anh tròng nhẫn vào ngón tay tôi, lại ghé tới hôn lên chóp mũi tôi: “Vậy em đồng ý rồi, có phải không?”
“… Ừm.”
Giang Dịch bế tôi lên, đi về phía phòng ngủ.
20 năm trước, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Giang Dịch là vào một mùa xuân trăm hoa đua nở.
Ngày đó, ánh mặt trời vô cùng ấm áp, anh đeo cặp sách nhỏ, làn da trắng tới mức cơ hồ là trong suốt, tóc đen mềm mại hơi rũ.
Một cậu bé xinh xinh đẹp đẹp, cứ thế ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cậu nói: “Chào cậu, Đường Miên Miên, tớ tên Giang Tiểu Anh.”
Thanh âm cũng mềm mại ngọt ngào như vậy.
Thật ra sau khi Giang Tiểu Anh chuyển trường, mỗi lần tới tiết mỹ thuật là tôi đều trốn ở một góc sân thể dục khóc lớn một trận.
Lúc ấy tôi xem rất nhiều phim truyền hình, còn tưởng là do tôi hại anh rơi xuống nước nên anh mới bệnh nặng chết mất rồi, là ba mẹ đã gạt tôi là anh chuyển trường.
Rất nhiều năm sau đó, tôi không còn bơi lội nữa.
Sau khi hơi lớn hơn một chút, biết được Giang Tiểu Anh thực sự không chết, nhưng tôi sẽ không còn gặp được anh nữa.
Khi đó tôi không hề đoán được, 20 năm sau, tôi sẽ gặp lại anh ở bệnh viện, thật đúng là dùng thủ đoạn theo đuổi vụng về của tôi, trời xui đất khiến lại khiến anh động tâm.
Hoặc là nói, người này sớm đã có chủ mưu với tôi từ lâu, còn cố tình thả mồi trước mặt tôi nữa chứ.
Gió đêm thổi qua bức rèm khiến nó tung bay.
Trong tiểu khu, hoa anh đào đã nở rộ.
Tôi rốt cuộc cũng có thể quay trở về mùa xuân có Giang Dịch ở bên.
-Hoàn-