Vào đầu mùa xuân, tôi đang bận kêu gọi đầu tư và đã gặp mẹ của Lâm Duệ trong bữa tiệc tối ở nhà hắn.
“Đây là Tâm Nhu à? Bác đã nghe Lâm Duệ nói về cháu, cũng muốn gặp cháu, nhưng không thể hẹn được.” Quý phu nhân đeo đầy đá quý nhìn tôi có vẻ ân cần.
Tôi cũng ân cần nói: “Là lỗi của cháu. Vốn dĩ tuần trước cháu muốn đến thăm bác, nhưng lại đột ngột nhận nhiệm vụ, thật sự không thể đi được.”
“Cô ấy được khen thưởng đại diện thanh niên xuất sắc của thành phố và đến thành phố họp mặt.” Lâm Duệ đứng sang một bên giới thiệu với mẹ.
Bà Lâm hơi mở to mắt: “A Duệ, con gặp một cô gái xuất sắc như vậy ở đâu vậy? Còn trẻ lại giỏi nữa.”
“Cháu là bạn cùng phòng của Lâm Tĩnh. Khi anh Lâm bắt chuyện với cháu, anh ấy nói rằng vì cháu trông rất giống một người bạn cũ của anh ấy nên anh ấy cảm thấy rất thân thiết với cháu”.
Lâm Duệ ho nhẹ hai cái và nháy mắt với mẹ.
Bà Lâm cười nói: “Ồ, con đang nói về San San à? San San là hàng xóm cũ của chúng tôi. Tính cách của con bé quá tự cao, kém ổn định hơn nhiều so với cháu. Nét mặt giống nhau, nhưng là phụ nữ, quan trọng nhất vẫn là khí chất ”.
Ôi ôi.
Tôi nhớ rằng trong tác phẩm gốc, bà Lâm luôn trịch thượng với nguyên chủ mỗi khi nhìn thấy cô ấy, thậm chí còn dùng tiền ép nguyên chủ rời bỏ con trai bà ấy. Giờ đúng là buồn cười.
Từ San San vốn là một cô con dâu hoàn hảo trong lòng bà ấy và nguyên chủ là kẻ giả tạo. Sự hà khắc của bà ấy đã khiến cô ấy càng cảm thấy mình vô dụng.
Ban đầu bà ta muốn loại bỏ nguyên chủ nhưng mãi không được nên ngày nào cũng mắng mỏ nguyên chủ. Khi thì bà ấy nói nguyên chủ cho quá nhiều muối vào khi nấu ăn, không tốt cho sức khỏe, khi thì nói quần áo cô ấy giặt không có mùi thơm tự nhiên khiến bà ấy bị dị ứng.
Nói tóm lại, nguyên chủ là mẹ nhỏ của Lâm Duệ, còn bà ta là mẹ ruột của hắn.
Mẹ của Lâm Duệ cảm thấy rằng người mẹ bé nhỏ của hắn đã không chăm sóc hắn đủ chu đáo và bà ta ước mình có thể tự mình làm điều đó.
Mỗi lần trở về biệt thự, nguyên chủ đều có cảm giác như một người hầu, bọn họ lúc nào cũng bắt nạt, giáo huấn cô ấy.
Thay nói là giáo huấn, tốt hơn nên gọi nó là khống chế, tẩy não cô ấy, làm mất phẩm giá của nguyên chủ và làm trầm trọng thêm cảm giác vô dụng khiến cô ấy cảm thấy mình không xứng với Lâm Duệ.
Lúc này, bà Lâm trìu mến nắm tay tôi và kéo tôi sang một bên. Hóa ra bà ta rất nóng lòng muốn tìm tôi vì Lâm Duệ đã giới thiệu công nghệ bio-black cho bà.
Bà ấy đã ở tuổi năm mươi, việc trì hoãn sự lão hóa càng cấp bách hơn.
“Chúng cháu chủ yếu phục vụ những khách hàng trẻ có giá trị ròng cao…” Bởi vì họ ít vấn đề.
“Nhưng cháu và Lâm Duyệt là bạn bè rất tốt, nếu anh ấy có nhu cầu gì ở lĩnh vực này, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ anh ấy.”
Số tiền hắn mang lại cũng không phải là vô ích.
“Chỉ là cháu không thể đảm bảo kết quả tốt tuyệt đối, cũng không có cách nào thay thế việc tới bệnh viện để điều dưỡng hàng ngày.”
Bình thường bà ấy chỉ điều dưỡng ở nhà thôi, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra,bà ấy sẽ nhanh chóng nhập viện, còn tôi thì ‘ Tôi sẽ mua thêm bảo hiểm cho bà ấy.’
Tôi đã có sẵn một kế hoạch tùy chỉnh đầy đủ trong đầu.
Mẹ Lâm nhiệt tình nói: “Không sao đâu, bác muốn thử xem.”
Vậy tôi có thể nói gì đây? Tất nhiên là lập tức ký đơn hàng ngay trước mắt, vì bà ấy đã quá già nên giá cả tăng gấp đôi, kiếm cho tôi bốn triệu một năm.
Tôi quên đề cập rằng trong tác phẩm gốc, Đường Tâm Nhu không chỉ phục vụ Lâm Duệ mà còn cả mẹ của Lâm Duệ. Cô ấy phải nấu nhiều món ăn ngon cho bà ấy, còn tặng sản phẩm chăm sóc da cho bà ấy mỗi khi đến thăm.
Cô không được phép lên tầng hai.
Trong biệt thự có căn phòng trống của Từ San San, nhưng Đường Tâm Nhu không thể ở đó dù chỉ một đêm.
Trong Tết Nguyên đán đầu tiên của họ, Đường Tâm Nhu bận rộn trong bếp cho đến nửa đêm, cuối cùng, bà Lâm nói với Lâm Duệ rằng bà ấy buồn ngủ và yêu cầu cô dọn dẹp xong rồi quay về nhà.
Nguyên chủ một mình bước đi trong tiếng chuông năm mới, bước đi trong tuyết trắng.
Đêm đó, mẹ Lâm mời tôi ở lại, tôi theo bà ấy lên lầu, nhìn lên tầng hai huyền thoại: “Thế nào, căn phòng này được đặc biệt chuẩn bị cho con đấy.”
Tôi xem xét cẩn thận cho đến khi vẻ mặt của bà ấy trở nên lo lắng: “…Thôi vậy, bác ạ, cháu sẽ quay về nhà.”
Tôi rất thất vọng, xách túi lên và quay người bỏ đi.
Mặt bà ấy tái nhợt, ngay lập tức nghĩ rằng tôi không hài lòng với căn phòng này.
Và tôi sẽ không bao giờ nói với bà ấy những điều tôi không hài lòng đó.
Bà ta phải đoán già đoán non với sự lo lắng, giống như lúc Đường Tâm Nhu phải đoán suy nghĩ của bà ta.