Hai Đứa Mình Cùng Ly

Chương 4



Chương 4:

Kết thúc cuộc gặp gỡ, tôi lén lút mò về phòng như mèo trộm cá, bỗng nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên:

“Em đi đâu đấy?”

Tôi giật mình, cười xòa quay lại, “Chồng ơi, anh chưa ngủ à?”

“Em xuống lầu uống nước, khát quá.”

Lục Triều Bắc ngừng một chút, rồi lại nằm xuống, chẳng hỏi thêm câu nào nữa. Tôi thấy cơ hội hiếm có, bèn tính chuyện thăm dò chuyện ly hôn.

“Chồng ơi… à không… Lục tổng!”

“Anh thấy chúng ta cũng không quen nhau lắm. Giờ anh tỉnh rồi, cuộc hôn nhân này chắc cũng không cần giữ lại nữa đâu, nhỉ?”

Câu vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng như nghĩa trang. Tôi ngồi đó, im lặng đến nỗi tưởng như Lục Triều Bắc ngủ rồi. Nhưng mãi một lúc sau, anh mới chậm rãi lên tiếng:

“Anh không phải loại người ăn cháo đá bát.”

“Em đã không bỏ anh, còn chăm sóc anh suốt một năm, anh nhất định không phụ lòng em.”

Nghe câu nói đầy “chân thành” của Lục Triều Bắc, tôi suýt sặc nước miếng. Vì mấy lời này, rõ ràng là không phải đang nói về tôi! Hoặc anh ấy nhận nhầm người, hoặc Lục phu nhân trước đã tự bịa ra một màn kịch nào đó.

Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một chút áy náy. Mặc dù vậy, ý định ly hôn càng thêm chắc chắn. Tôi im lặng, không đáp lại. Lục Triều Bắc bồi thêm một câu:

“Chờ anh hồi phục xong, chúng ta tổ chức đám cưới bù nhé?”

Tôi vờ ngủ ngon lành, nằm im thin thít, không nhúc nhích.

Thấy tôi không nói gì thêm, Lục Triều Bắc cũng thôi, không hỏi nữa.

Người ta nói phụ nữ ngủ hay xoay người, chứ tôi ngủ thẳng đơ như cây chuối, tư thế nào đi ngủ thì dậy vẫn y chang. Nhưng không ngờ, Lục Triều Bắc ngủ lại phải ôm người mới chịu!

Sau lần thứ sáu bị anh quấn lấy, tôi thở dài từ bỏ giãy giụa, mặc cho anh ôm. Cũng may, cả đêm tôi không mơ màng gì, cứ thế ngủ yên đến sáng.

Mãi đến chiều hai giờ, tôi mới thấy Ôn Nhan lê lết đi từ trên lầu xuống, mặt mũi bơ phờ. Tôi nhìn mà giật thót tim.

“Cậu bảo chỉ có trâu mệt chứ đất không mòn cơ mà? Sao giờ lại lếch thếch thế này?”

Ôn Nhan nhăn nhó, mặt đỏ bừng vì tức giận. “Tên đó cố tình trả thù mình đấy!”

“Tớ nói đến chuyện ly hôn, nhưng anh ta bảo: ‘Chỉ có góa vợ, không có ly hôn!'”

Tôi hít một hơi dài, “Anh ta không muốn buông tha cậu, còn muốn giết cậu luôn. Đây nào phải Phật, đây là quỷ đội lốt Phật thì có!”

Ôn Nhan ngừng lại hai giây, nghĩ ngợi. “Ý cậu là Lục Quan Nam muốn giết mình thật à?”

“Đấy không phải trọng điểm! Trọng điểm là cậu có muốn ly hôn hay không?”

“Ly hôn chứ!” Ôn Nhan nghiến răng nghiến lợi. “Chúng ta đổi lại đi, cậu ly hôn trước, tớ ngày mai theo sau!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.