Vừa chuồn khỏi Phật đường, tôi đã bị Lục Triều Bắc nhanh chóng bắt lại. Anh ấy nhếch miệng cười, tâm trạng dường như khá tốt.
“Ôn Nhan không ly hôn, em còn muốn ly hôn nữa không?”
Tôi chớp mắt suy nghĩ, chẳng thể trả lời dứt khoát. Vì vậy, tôi nói: “Không sao, em đợi cô ấy.”
Nghe vậy, Lục Triều Bắc liền xụ mặt, giọng điệu đầy ủ rũ: “Vậy thì em cứ từ từ mà đợi.”
Sau ngày đó, bầu không khí giữa Ôn Nhan và Lục Quan Nam bỗng trở nên rất kỳ lạ. Tôi muốn tìm Ôn Nhan để hỏi cho ra lẽ, nhưng mỗi khi hai đứa chúng tôi ở riêng với nhau, ánh mắt cảnh cáo của Lục Quan Nam lại ngay lập tức chiếu thẳng tới, khiến tôi không dám hé môi.
Nhắn tin thì chẳng thể nói rõ ràng được, đành phải lén lút mắng Lục Triều Bắc không có địa vị gì trong gia đình.
Lục Triều Bắc nghe xong chỉ lắc đầu bất lực: “Em xen vào chuyện tình cảm của bọn họ làm gì?”
“Chuyện của chúng ta còn chưa rõ nữa!” Tôi tức tối phản bác.
Nghe thế, Lục Triều Bắc bỗng dừng lại, nhìn tôi ngạc nhiên: “Chúng ta chưa ly hôn sao?”
Lập tức, anh ấy biểu diễn một màn biến đổi sắc mặt khiến tôi phải bật cười.
Từ ngày đó, Lục Triều Bắc tăng thêm hai buổi tập luyện mỗi tuần. Mỗi khi rảnh rỗi, anh ấy bắt đầu lượn lờ trước mắt tôi, như thể muốn nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Nếu Lục Quan Nam là kiểu đàn ông áp đặt và xâm chiếm cuộc sống của Ôn Nhan một cách mạnh mẽ, thì Lục Triều Bắc lại là kiểu người âm thầm len lỏi vào từng thói quen của tôi, khiến tôi dần quen với sự hiện diện của anh ấy.
Một tuần sau, Lục phu nhân dẫn tôi và Ôn Nhan tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện, cuối cùng tôi cũng có cơ hội trò chuyện với Ôn Nhan.
Tôi ghé sát vào cô ấy và tò mò hỏi: “Khai thật đi, chuyện của cậu và Lục Quan Nam thế nào rồi?”
Ôn Nhan ngay lập tức dựa đầu vào vai tôi, tay chân quấn lấy tôi như cái ôm tìm kiếm sự an ủi.
“Tớ yêu rồi, nhưng cũng thất tình rồi.”
“Thất tình? Kể rõ ra xem nào!”
Câu chuyện của Ôn Nhan thực ra rất đơn giản. Cô ấy không giữ được trái tim mình, đã lỡ yêu Lục Quan Nam. Dù anh ấy vì cô mà phá giới, nhưng vẫn ngày ngày đi đến Phật đường. Trong giới đồn thổi rằng lý do Lục Quan Nam xuất gia là vì bạch nguyệt quang của anh ấy đã mất từ lâu.
Ôn Nhan tin rằng Lục Quan Nam vẫn còn tình cảm với bạch nguyệt quang đó, và chỉ cưới cô vì áp lực từ Lục phu nhân, coi cô như một công cụ sinh sản.
Nghe xong, tôi đập mạnh xuống bàn, hô lớn: “Tra nam! Ly hôn! Ly hôn ngay!”