Lần này, tôi và Ôn Nhan quyết tâm ly hôn. Chúng tôi không thèm nghe theo ý kiến của Lục Quan Nam nữa, mà trực tiếp để lại đơn ly hôn rồi rời đi.
Sau khi quyết định xong phương án, buổi dạ tiệc từ thiện cũng dần khép lại. Lục phu nhân vẫn còn bận bàn chuyện với ban tổ chức, nên bảo tôi và Ôn Nhan cứ đi trước.
Khi chúng tôi vừa bước tới cửa sảnh tiệc, một bóng người bất ngờ chắn đường.
“Hai cô cháu dâu lâu rồi không gặp.” Giọng nói quen thuộc vang lên, người tới không ai khác chính là Lục nhị thúc.
Chúng tôi từng gặp ông ta một lần trong bữa tiệc gia đình khi mới gả vào Lục gia, sau đó thì không thấy mặt lại.
Tôi nhíu mày, cảm thấy không thoải mái, hỏi: “Nhị thúc có chuyện gì sao?”
Lục nhị thúc nhìn Ôn Nhan, ánh mắt dừng lại trên cánh tay cô ấy đang ôm chặt lấy tôi. Nụ cười của ông ta đầy ẩn ý.
“Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc bất hòa, vậy mà hai cháu dâu lại thân thiết thế này.”
Câu nói này rõ ràng là nhằm chia rẽ, khơi gợi mâu thuẫn. Nhưng từ khi sống trong Lục gia, tôi chưa bao giờ thấy anh em họ có dấu hiệu bất hòa nào.
Ôn Nhan kéo tôi định rời đi, nhưng Lục nhị thúc vẫn thản nhiên tung ra thêm một câu làm chấn động tinh thần chúng tôi.
“Hai cháu chắc hẳn đã từng nghe nói về bạch nguyệt quang kia rồi chứ. Người con gái yếu đuối, mắc bệnh tim, hồng nhan bạc mệnh.”
Ông ta chậc lưỡi rồi nói tiếp, giọng điệu như kể chuyện: “Hai thằng cháu trai của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe cộ, tất cả đều vì cô ta cả.”
Nói xong, Lục nhị thúc tự tiện bỏ đi, không quan tâm đến sự bối rối của chúng tôi.
Ôn Nhan mím môi, khuôn mặt thường ngày rực rỡ bỗng trắng bệch như tờ giấy. Chúng tôi đều hiểu rõ rằng những lời Lục nhị thúc nói khó mà tin tưởng hoàn toàn, nhưng nó vẫn đủ để gieo mầm nghi ngờ.
Chính lúc này, chúng tôi nhận ra một sự thật hiển nhiên: Lục gia, không chỉ là một gia tộc hào môn đơn giản như vẻ bề ngoài. Tất cả sự yên bình trước đây đã bắt đầu tan vỡ từ khi Lục Triều Bắc tỉnh lại.
“Chậc, vẫn nên ly hôn càng sớm càng tốt,” tôi thầm nghĩ.