Hai Đứa Mình Cùng Ly

Chương 8



Chương 8:

Trở về Lục gia, tôi và Ôn Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tôi rất ít khi ở nhà cũ, nên hành lý cần mang theo cũng không nhiều. Nhưng Ôn Nhan thì khác. Cô ấy xinh đẹp, ưa thích ăn diện, chỉ riêng trang sức và túi xách đã chất đầy năm, sáu vali.

Chưa kể đến những viên kim cương đắt giá mà Lục phu nhân từng tặng. Nhưng dù muốn mang theo, chúng tôi không thể kéo hết chừng ấy hành lý được. Đây đúng là một cuộc dọn dẹp quy mô khủng.

Ôn Nhan khó khăn lựa chọn quần áo trong phòng suốt cả ngày. Cuối cùng, tôi phải kéo cô ấy ra ngoài để nghỉ ngơi một chút. Khi chúng tôi vừa ra khỏi phòng quần áo và đi ngang qua thư phòng, vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lục phu nhân và Lục Quan Nam.

“Chuyện đã qua lâu rồi, A Nam, con nên buông bỏ đi.” Giọng Lục phu nhân nhẹ nhàng, có vẻ như bà đang cố khuyên nhủ anh.

Tôi và Ôn Nhan liếc nhau, không hẹn mà cùng áp tai vào cửa nghe trộm. Từ góc nhìn của chúng tôi, chỉ thấy Lục Quan Nam quay lưng, không rõ biểu cảm. Anh ấy im lặng, không nói gì.

Lục phu nhân thở dài rồi nói thêm vài câu, cuối cùng vỗ nhẹ vai anh: “A Nam, người đã khuất rồi. Mẹ chỉ mong con và Ôn Nhan có thể sống tốt. Chỉ khi hai anh em con nương tựa lẫn nhau, mẹ mới yên lòng.”

Một lúc sau, Lục Quan Nam khẽ đáp lại một tiếng, giọng điệu trầm lắng. Lục phu nhân rõ ràng vui mừng khi thấy con trai đã phần nào đồng ý.

Tôi cau mày, liệu có phải những gì Lục nhị thúc nói là thật? Liệu Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc bất hòa vì yêu cùng một người phụ nữ? Nhưng tôi không thấy điều đó giống sự thật.

Tôi quay sang nhìn Ôn Nhan, đầy sự nghi hoặc. Cô ấy ghé sát tai tôi thì thầm: “Cùng gả vào một nhà cũng có cái hay, còn có thể cùng nhau nghe lén chuyện người khác.”

Tôi: “…”

Xem ra, nỗi đau thất tình của Ôn Nhan cũng đã qua rồi. Dù sao thì chúng tôi cũng sắp rời khỏi đây. Chuyện của anh em nhà họ Lục có hòa thuận hay không, giờ chẳng còn liên quan gì đến chúng tôi nữa.

Cơ hội để rời đi không từ biệt đến rất nhanh. Lục phu nhân và hai con trai cần tham dự đại hội cổ đông của Lục thị, một cuộc họp kéo dài ít nhất cả buổi sáng. Nhân lúc đó, tôi và Ôn Nhan viện cớ đi chụp ảnh, mỗi người xách hai vali rời khỏi Lục gia một cách quang minh chính đại.

Chúng tôi lái xe đến ga tàu cao tốc và mua vé tàu chuyến chiều. Tuy nhiên, thay vì đợi tàu, chúng tôi lên xe riêng của một tour du lịch đã đặt trước. Một tiếng sau, chúng tôi thuận lợi rời khỏi thành phố.

Ôn Nhan nắm chặt tay tôi, hào hứng nói: “Đợi chúng ta đi chơi một tháng nữa quay lại, chắc Lục Quan Nam đã ký đơn ly hôn rồi. Lúc đó chúng ta có thể trở về tự do!”

Tôi gật đầu, kế hoạch lần này quả là vô cùng hoàn hảo!

Ôn Nhan vui vẻ, phong thái đại mỹ nhân rạng rỡ của cô ấy đã trở lại. Nhưng chỉ qua một ngày, cô bắt đầu chóng mặt, nôn mửa, trông tiều tụy rõ rệt. Ban đầu, tôi cứ nghĩ rằng cô ấy bị say xe. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra điều gì đó.

“A Nhan, tháng này cậu có đến kỳ kinh nguyệt chưa?” Tôi hỏi.

Ôn Nhan giật mình, đồng tử co rút, sau đó lắc đầu. Cô ấy vùi đầu vào vai tôi, cọ cọ, rồi nói giọng nhỏ xíu: “Chẳng lẽ… mình có thai rồi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.