Sau bốn mươi phút lái xe, chiếc xe dừng lại trong một gara rộng rãi. Trước mặt tôi hiện ra một căn biệt thự đơn lập xa hoa, với hồ bơi trong vắt và vườn hoa được chăm sóc cẩn thận. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn trái ngược với những gì Cố Nham từng kể khi đến xin việc. Có lẽ, ngay từ đầu cậu ta đã cố tình che giấu thân phận thực sự của mình.
Nhưng tại sao cậu ta lại tiếp cận tôi? Tôi chắc chắn trước đây chưa từng gặp người này.
“Chị ơi, chào mừng đến nhà của em.”
Cố Nham trói Thẩm Mặc và nhốt cậu ấy trong gara. Sau đó, cậu ta mở cửa xe bên phía tôi, định cúi người bế tôi lên, nhưng tôi lập tức né tránh. Cố Nham chỉ mỉm cười, tỏ vẻ không bận tâm, rồi cầm tay tôi, ép tôi vòng qua cổ cậu ta.
“Hôm đó, hai người cũng như thế này biến mất trước mặt em. Anh ta bế chị đi, còn chị thì không ngoảnh đầu lại. Chị biết hôm đó em cảm thấy thế nào không?” Cậu ta thì thầm, từng bước bế tôi tiến về phía căn nhà.
Cố Nham đưa tôi vào một căn phòng không có ban công, rèm cửa kín mít, ngăn mọi ánh sáng từ bên ngoài. Trong bóng tối mờ mịt, cậu ta chậm rãi rót cho tôi một cốc nước, rồi nói: “Chị ơi, em muốn cho chị xem một thứ thú vị.”
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, bật máy chiếu. Trên bức tường trắng, hình ảnh bắt đầu xuất hiện. Đó là những bức ảnh từ thời tôi còn làm mẫu nhí, từng bức nối tiếp nhau, từ lúc tôi còn nhỏ đến hiện tại. Ánh mắt Cố Nham say mê như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.
“Chị ơi, mười năm hạnh phúc.” Cậu ta ấn nút tạm dừng, trên tường hiện lên bức ảnh tôi vừa đăng lên mạng xã hội. Bức ảnh vốn chụp chung với Tiêu Lễ, nhưng khuôn mặt anh đã bị xóa bỏ, thay vào đó là khuôn mặt của Cố Nham.
Cậu ta chỉ vào bức ảnh ghép và cười: “Em đã thích chị suốt mười năm. Tạp chí, thương hiệu chị quảng bá, em đều mua. Em đã tiêu hết mười triệu vì chị đấy.”
“Nhưng còn tên bác sĩ đó? Anh ta đã làm gì cho chị? Anh ta có yêu chị lâu như em không?”
Cố Nham nhích lại gần, ánh mắt lấp lóe sự điên loạn.
Tôi giơ tay định đánh cậu ta, nhưng chưa kịp chạm đến thì cổ tay đã bị cậu ta nắm chặt và trói ra sau lưng. Cậu ta thọc tay vào áo tôi, lôi ra chiếc điện thoại tôi giấu kỹ từ trước.
“Chị ghi âm à?” Gương mặt cậu ta đột ngột tối sầm. Cậu ta tắt nguồn điện thoại, ném thẳng vào bể cá trong góc phòng.
Cố Nham nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Chị còn định báo cảnh sát, đúng không?”
Tôi nghiến răng: “Đúng. Người nên bị cảnh sát bắt là cậu. Tất cả mọi chuyện đều do cậu gây ra, tại sao lại đổ lên đầu Tiêu Lễ?”
“Chị hỏi tại sao ư?” Cậu ta nhếch mép, chậm rãi kéo áo lên.
Trên cơ thể Cố Nham là những hình xăm chi chít, uốn lượn khắp nơi, khiến tôi lạnh người và da gà nổi khắp người.
Cố Nham điên thật rồi…
Cố Nham xăm hình tôi kín lưng, hóa ra những hình xăm cậu ta bất cẩn để lộ ngày ấy chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Cậu ta nhìn tôi, rồi đột ngột hét lên: “Chị biết không, em biết chị muốn mở một tiệm xăm, nên em cũng ra ngoài học. Ngày nào em cũng ở bên cạnh chị, thế nhưng tại sao chị lại không để ý đến em?”
Giọng Cố Nham bắt đầu nghẹn ngào, như thể đã kìm nén quá lâu. Cậu ta bật máy xăm đặt cạnh giường, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bụng tôi.
Vừa khóc, cậu ta vừa cười, dỗ dành tôi: “Chị ơi, chị xăm hình em lên người chị được không? Dù… dù chỉ là tên của em thôi cũng được.”
Tôi không thể thốt nên lời trước dáng vẻ điên cuồng của cậu ta. Nhân lúc cậu ta quay lưng đi lấy dây thừng, tôi vội chạy đến cửa và vặn tay nắm, nhưng cánh cửa đã bị khóa chặt. Ngay lúc đó, Cố Nham đã đứng ngay sau lưng tôi. Cậu ta nắm chặt tay tôi và đẩy tôi về phía giường.
“Cố Nham, cậu đừng lại đây!” Tôi hét lên đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở, và một nhóm cảnh sát ùa vào. Tiêu Lễ cũng ở đó. Anh lao tới đấm Cố Nham.
Cố Nham không kịp phản ứng, ngã nhào vào chiếc bàn trà thủy tinh. Dù đầu Cố Nham chảy máu, nhưng cậu ta không có vẻ gì là đau đớn, chỉ chăm chăm nhìn Tiêu Lễ và cười nham nhở: “Anh không ở đồn cảnh sát sao? Sao lại rảnh rỗi đến đây?”
“Cố Nham,” Tiêu Lễ lạnh lùng nói, “Không, tôi nên gọi cậu là Cố Tiểu Nghiên, quản lý nhóm fan của Lâm Ốc Ốc mới phải.”
Tiêu Lễ nhìn xung quanh căn phòng đầy ảnh và vật dụng tiếp ứng, rồi tiếp: “Cậu giả làm fan nữ suốt nhiều năm qua, lấy danh nghĩa quản lý nhóm nữ trong fandom Lâm Ốc Ốc, lén lút chụp ảnh đời thường của cô ấy. Sau đó, cậu tạo rất nhiều tài khoản clone (nam), photoshop những bức ảnh đó thành ảnh thân mật, giả vờ như hai người đang hẹn hò, rồi đăng lên mạng xã hội…”
Khi nghe Tiêu Lễ nói xong, tôi không dám tin vào mắt mình, quay sang nhìn Cố Nham: “Cậu… cậu là chị Nghiên trong nhóm sao?”
Cố Nham bật cười: “Fan của Lâm Ốc Ốc trong nhóm có rất nhiều, sao anh lại nghi ngờ tôi?”
Tiêu Lễ cười khẩy: “Bởi vì tôi cũng có mặt trong đó.”
Cả tôi và Cố Nham đều rất ngạc nhiên.
Tiêu Lễ nói tiếp: “Lâm Ốc Ốc là người đơn giản, thích chia sẻ cuộc sống của mình trong nhóm. Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng không có những kẻ biến thái giả làm fan nữ như cậu.”
Cố Nham không thể kiềm chế, chửi lớn: “Tiêu Lễ, mẹ nó, anh cũng là đàn ông, anh làm như vậy chẳng phải cũng giả làm fan nữ sao?”
“Anh ấy không phải, ở chỗ của tôi, anh ấy luôn có đặc quyền.” Tôi nhìn Tiêu Lễ rồi nói.