Khi Tình Yêu Đến Muộn

Chương 12



Chương 12:

Tiêu Lễ nói mẹ anh muốn gặp tôi nhưng không ngờ bà lại rảnh đến thế. Sáng hôm sau, tôi gặp mẹ của Tiêu Lễ ngay trong phòng khách nhà mình. Bà là một phụ nữ trung niên hơi mập, tóc hơi xoăn, mặc chiếc váy hoa.

Tôi: “…”

Nữ giáo sư của một trường danh tiếng, khí chất lạnh lùng cao ngạo đâu rồi?

Tôi sợ mình nhuộm tóc sơn móng tay làm bà không ưa, nhưng kết quả vừa trông thấy tôi, bà đã khen ngợi: “Màu tóc này của cháu tôn da quá, móng cũng rất đẹp, rất có khí chất. Cháu làm ở đâu đấy? Cho bác wechat của quán đi, lần sau chúng ta cùng đi.”

Tôi: “?”

Tôi không hiểu.

Rõ ràng trong ký ức thuở nhỏ của tôi, mẹ Tiêu Lễ là người có khí chất đoan trang, luôn mặc váy dài màu xanh hoặc trắng qua gối. Lúc hàng xóm chào hỏi bà, bà cũng chỉ lạnh lùng gật đầu. Nhưng người đang đứng trước mặt tôi đây, bà nói chuyện liên hồi, tiếng cười lanh lảnh.

Tôi còn đang ngơ ngác, bỗng dưng bà ấy đeo cho tôi một mặt dây chuyền hình Phật.

“Hay tin cháu nằm viện, bác đã cố tình đến tiệm vàng mua cho cháu đấy, con gái đeo vàng rất tốt cho sức khỏe.”

“…”

“À, phải rồi, còn cả những cái này nữa.”

Ngay sau đó trên bàn trà đã chất đầy cao da lừa, nhân sâm, tổ yến và một đống đồ bổ khác. Cuối cùng bà còn lấy một gói kẹo sữa to trong túi ra.

“Bé yêu Đường Đường, bác biết cháu với Tiểu Lễ nên duyên nhờ kẹo sữa, nên hôm nay bác đã cố tình mua một gói đó.”

“Đường Đường?”

“Đúng vậy, Tiểu Lễ gọi cháu như thế trong cuốn nhật ký, cháu không thích cái tên này à?” Mẹ Tiêu Lễ ngẫm nghĩ một hồi rồi đổi thành khoác tay, cười nói: “Hay là sau này… bác sẽ gọi cháu là cô bạn nhé?”

Sau khi xưng em gọi chị, mẹ Tiêu Lễ bắt đầu nói với tôi đủ thứ.

Bà kể cho tôi nghe từ chuyện hồi nhỏ Tiêu Lễ hay dị ứng cho đến cuốn nhật ký yêu thầm Tiêu Lễ viết thời thanh xuân, rồi từ bé yêu Đường Đường trong cuốn nhật ký đến hôn lễ của tôi và anh…

Đợi đã?

Nhìn Tiêu Lễ ngồi phía đối diện đang cười mỉm, tôi mới nhận ra hình như mình bị gài rồi.

Sau đó, cứ cách hai ba hôm mẹ Tiêu Lễ lại đến nhà thăm tôi một lần. Lần nào đến, bà cũng thu dọn nhà cửa rồi cơm nước giúp tôi.

Có hôm, cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế, hỏi Tiêu Lễ: “Sao bỗng dưng bác lại thay đổi chóng mặt vậy? Trở nên hoạt bát vui vẻ như thế?”

“Mẹ anh thích con gái, hồi nhỏ bà hay đánh anh với bố là vì tức bố anh không cho bà một đứa con gái. Mẹ anh chỉ giả vờ đoan trang thôi, sau khi bà nội anh qua đời, bà lại trở về con người thật của mình.” Tiêu Lễ ôm tôi vào lòng rồi nói: “Tóm lại là không sinh con gái, không sống với mẹ chồng, ngày nào cũng đánh chồng.”

“Thì ra là thế.” Tôi nghe xong cười hớn hở: “Mẹ chồng này, em có thể sống chung được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.