Triệu Gia Châu Ngọc

Chương 2



Chương 2:

Nghe tin nhà họ Triệu có con dâu mới, người dân thôn Đào Thủy nườm nượp kéo đến xem.

“Chậc chậc, con dâu thứ hai nhà họ Triệu xinh đẹp thật, còn đẹp hơn cả con bé Đại Linh nhà lão Trần hồi còn con gái.” Một bà thím hàng xóm nhanh mồm nhanh miệng cười nói với mẹ chồng ta.

Mẹ chồng ta bĩu môi, vẻ không mấy hài lòng:
“Đại Linh tốt biết bao, còn con dâu nhà ta, hừ, nhìn là biết không phải người an phận rồi.”

“Ôi chao, bà già mắt mờ cả rồi, làm sao mà bà nhìn ra được?” Một người khác cười lớn, châm chọc lại.

“Ta ngửi thấy đấy! Con dâu nhà ai mà chồng chưa về đã xức phấn thơm, không phải hồ ly tinh thì là gì?”

Bà thím hàng xóm nghe xong cười lớn, giơ tay chỉ vào mũi mẹ chồng ta mà mắng:
“Bà cũng muốn xức phấn lắm chứ gì, nhưng cái bản mặt già nua của bà, dù có xức tám cân phấn thì cũng chẳng khác gì cục phân trâu hay da cóc ghẻ đâu!”

Mới chân ướt chân ráo đến đây, ta biết mẹ chồng vẫn còn thành kiến với ta vì chuyện ta từng là a hoàn nhà họ Tiền, nên không giận, còn múc một bát cháo đưa cho bà ấy.
“Mẹ yên tâm đi, con là người đàng hoàng.”

Mẹ chồng ta mặt mày ấp úng, bưng bát cháo lên uống, lẩm bẩm:
“Ai mà biết được— cứ từ từ xem sao.”

Nhà họ Triệu nghèo thật, cả nhà vì nuôi một đứa con trai đi học mà suýt nữa phải bán nhà cửa. Nhưng nghe đâu, cậu ba Triệu Đắc Vạn rất có chí tiến thủ, không chỉ thi đậu kỳ thi tú tài từ sớm mà còn dự định năm tới tham gia kỳ thi hương.

Buổi trưa ngày thứ hai sau khi ta về nhà chồng, cậu út Triệu Đắc Quán vui vẻ trở về với hai bó củi liễu trên lưng. Cậu bé này quần áo rách rưới, giày dép hở cả ngón chân, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, nhìn là biết không phải đứa trẻ an phận.

Mắt mẹ chồng ta vốn không còn sáng rõ, vừa thấy bóng dáng Triệu Đắc Quán bước vào cửa, bà đã vội lấy từ trong tủ ra mấy quả mơ trắng muốt, miệng cười khanh khách:
“Cục cưng của mẹ, mấy ngày nay con lại đi chơi bời ở đâu vậy? Không chết đói chứ? Đây là nhị tẩu của con, mau chào tẩu tẩu đi!”

Triệu Đắc Quán nhanh tay nhận lấy quả mơ, nhai ngấu nghiến hết veo. Ăn xong, cậu bé lau miệng, nhe hàm răng trắng tinh cười toe toét với ta:
“Chào nhị tẩu!”

Ta gật đầu đáp lại, đổ cho cậu bé một chậu nước để rửa mặt. Triệu Đắc Quán hất nước lên mặt qua loa, sau đó chạy ra bóng cây trong sân, bắt đầu nghịch ngợm bó củi liễu vừa mang về.

Mẹ chồng ta có thói quen ngủ trưa, sau khi hầu hạ bà ấy nằm xuống, ta liền kéo lê thân thể vẫn chưa khỏe hẳn của mình, cầm chổi và giẻ lau dọn dẹp ngôi nhà lụp xụp này.

Nhà họ Triệu có ba gian nhà chính. Hai bên là phòng ngủ, gian giữa là nhà bếp. Trong sân còn một gian nhà ngang mới hơn một chút, có lẽ là nơi ở của Triệu Đắc Thiên và cô vợ đã bị dọa chạy mất của hắn.

Chạy mất…

Lời đồn về việc hai cậu em chồng nghe lén đêm tân hôn của ca ca bất chợt vang lên trong đầu ta. Ta lén quan sát Triệu Đắc Quán đang miệt mài dùng cành liễu đan giỏ dưới bóng cây. Với đôi mắt ngây thơ kia, cậu bé này nhìn thế nào cũng không giống người vô liêm sỉ như vậy.

Tay chân cậu bé khéo léo, chỉ trong một canh giờ đã hoàn thành hai chiếc giỏ nhỏ xinh, màu xanh mát mắt.

Chợt nảy ra một ý, ta bưng bát nước bước đến:
“Đắc Quán, đệ có biết đan giỏ bắt cá không?”

Triệu Đắc Quán “ực ực” uống cạn bát nước, tự hào đáp:
“Biết chứ!”

“Vậy giúp tẩu tẩu đan một chiếc giỏ bắt cá được không? Tẩu muốn ra bờ sông bắt vài con cá.”

Cậu bé lập tức lắc đầu, trả lời dứt khoát: “Không được!”

Ta ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Mẹ không cho!”

“Sao mẹ lại không cho?”

Vì đại ca bị nước cuốn trôi, mẹ nói dưới nước có thủy quái, ai đến gần là nó bắt đi.

Ta chớp mắt, nghĩ ra một kế. “Không sao, tẩu tẩu không sợ. Đệ lén đan một chiếc cho tẩu, tẩu lén đi bắt cá. Bắt được tẩu sẽ nói là cá tự nhảy lên bờ. Dù sao mẹ cũng ít ra ngoài, có ra ngoài cũng không đến bờ sông. Hơn nữa, cá tẩu làm ngon lắm, đệ có thèm không?”

“Sao lại không thèm!”

“Vậy được, đệ mau đan đi!”

Nghe thấy có cá ăn, Đắc Quán vui mừng hớn hở, nhanh chóng đan xong một chiếc giỏ bắt cá đưa cho ta. “Nhị tẩu, tẩu không sợ thủy quái thật sao?”

“Không sợ! Tẩu là tổ tông của thủy quái!”

Tính tình ta nóng nảy, nghĩ gì làm nấy, nhân lúc mẹ chồng vẫn đang ngủ say, ta xách giỏ đi thẳng ra bờ sông.

Nước sông trong vắt, cá tung tăng bơi lội. Chẳng mấy chốc ta đã bắt được hơn chục con cá nhỏ và cá kèo.

Tối hôm đó trên bàn ăn, ta bưng ra một đĩa cá kho thơm phức. Mẹ chồng mũi thính, ngửi thấy mùi cá liền nổi giận.

“Ai xuống sông bắt cá, bị ma xui quỷ khiến sao!”

Một tiếng quát lớn khiến Đắc Quán đang ngon lành gắm xương cá suýt nữa thì té ghế. “Mẹ, không phải con.”

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.