Lạc Lối Vì Anh

Chương 2



Chương 2:

Cách đây năm phút, anh ta quay người lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua như đánh giá.

Ánh mắt đó sắc bén, mạnh mẽ, tựa như tia X có thể xuyên thấu mọi thứ… Tôi thích.

Tim tôi đập loạn nhịp, cổ họng khô khốc, bụng dưới như có lửa đốt.

Lúc này đây, chỉ cần anh ta gọi một tiếng “bé cưng”, tôi e rằng sẽ hóa thành sói đói, ấn anh ta vào tường, sau đó không ngần ngại mà dâng cả mạng sống cho anh ta.

Thì ra, đây chính là cảm giác yêu đương!

Nhưng anh ta chỉ cho tôi say mê trong ba phút ngắn ngủi, rồi thu tay lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt:

“Được.”

“Vậy sau này, nếu mẹ tôi xuất hiện gây rối, em giúp tôi giải quyết bà ấy.”

Anh ta đồng ý rồi!

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, thêm WeChat của anh ta, sau đó chuyển ngay tám vạn tiền bao dưỡng.

Ảnh đại diện WeChat của anh ta là bức ảnh mặc đồ đua xe, dựa vào một chiếc siêu xe, đẹp trai đến mức khiến thần thánh cũng phải ghen tị.

Nhưng chỉ cần liếc mắt, tôi biết ngay đó là ảnh ghép.

Chiếc siêu xe kia trị giá gần trăm triệu, nghe nói là của Thái tử gia nhà họ Triệu – một gia tộc hào môn đứng đầu giới thượng lưu Bắc Kinh.

Anh trai tôi từng nói, tài xế Tiểu Triệu là người tốt nhưng rất sĩ diện, thích giả làm đại gia.

Quả nhiên, anh ta không nhận ngay số tiền tám vạn, chỉ lười biếng liếc nhìn, như thể không thèm để ý.

Phải công nhận, diễn xuất thật đến đáng nể.

Nhưng tôi hiểu rõ, một người bị bố mẹ bóc lột như anh ta, có lẽ cả đời này chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Trong lòng anh ta chắc chắn đang dậy sóng dữ dội.

Tôi thử tiến lên, thuận lợi nắm lấy tay anh ta.

Anh ta không rút tay ra, thậm chí còn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hứng thú:

“Căng thẳng à?”

Miệng tôi nhanh chóng phủ nhận, nhưng cổ họng lại không tự chủ mà nuốt khan một cái.

Anh ta khẽ cười: “Mới nắm tay thôi đã căng thẳng, còn bày đặt học người ta chơi trò bao dưỡng?”

Tôi nổi giận: “Anh nói bậy gì đấy! Đây là thái độ anh nên có với kim chủ sao?”

Chọc giận kim chủ thì phải gánh hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng chim hoàng yến của tôi hình như không hiểu điều đó.

Trên đường đi, tôi cố ý tỏ vẻ giận dỗi, nhưng anh ta vẫn bình thản lướt điện thoại, không hề để ý đến tôi.

Tôi âm thầm trách bản thân vừa nãy trả tiền quá nhanh, nếu chỉ trả trước bốn vạn, có lẽ thái độ của anh ta đã tốt hơn nhiều.

Đúng là thiếu kinh nghiệm mà ra!

Đến căn hộ, tôi vốn định tiếp tục giữ bộ mặt lạnh để thể hiện uy nghiêm của kim chủ, nhưng anh ta không buồn nhìn tôi, thản nhiên cởi đồ rồi bước vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy, tôi có cảm giác mình không phải kim chủ, mà giống tài xế vừa đưa Thái tử gia về nhà tắm rửa.

Tôi là kim chủ đại nhân cơ mà! Tắm cũng phải tắm cho tôi xem chứ!

Nghĩ vậy, tôi lấy hết dũng khí, hùng hổ đẩy cửa phòng tắm ra.

Anh ta quay lưng về phía tôi, đứng dưới vòi sen, cau mày nhìn tôi xông vào:

“Ra ngoài.”

Hơi nước mờ mịt, nhưng thân hình săn chắc của anh ta vẫn thấp thoáng hiện rõ.

Cảnh tượng này như tiếp thêm dũng khí cho tôi.

“Láo xược! Ra ngoài cái gì mà ra ngoài!”

“Đây là nhà tôi, anh là người đàn ông tôi bao dưỡng!”

Tôi vênh mặt, bước đến, hai tay chống nạnh:

“Bây giờ tôi muốn kiểm tra hàng, không được sao?”

“Ít nhất tôi cũng phải xem thử… hàng có cứng không chứ?”

Dường như bị chọc cười, anh ta bỗng hào phóng quay người lại:

“Được thôi, có gan thì cứ nhìn chằm chằm đi, đừng có mà căng thẳng quá rồi ngất xỉu đấy.”

Trước mắt tôi là lồng ngực rắn chắc, những giọt nước lăn chậm rãi, trượt qua eo và rãnh bụng gợi cảm…

Ánh mắt tôi dừng lại phía dưới.

Phản ứng đầu tiên không phải như anh trai tôi hay nói: “To quá.”

Mà là, tôi buột miệng thốt lên: “Xấu quá.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.