Lì Xì Đổi Hôn

Chương 2



“Giang Tuế Tuế, cô đang làm gì đấy!” Tổ trưởng hét lên, giọng đầy tức giận.

Tôi giật mình đứng phắt dậy.
“Tại sếp đẹp trai quá! Em mới đi làm, lần đầu gặp một lãnh đạo đẹp thế này. Không chụp lại khoe với chị em thì phí cả đời à!”

Gan to, tôi khai thật luôn.

Toàn bộ đồng nghiệp đều chết sững, không ai nói nên lời. Sau vài giây, họ đồng loạt giơ ngón cái tán thưởng. Tất nhiên, cũng có người âm thầm thắp nén nhang tiếc thương cho tương lai mờ mịt của tôi.

Sếp đẩy nhẹ gọng kính vàng, đôi mắt sắc lạnh liếc qua tôi. Khoảnh khắc đó, tôi thề là mình thoáng thấy anh ấy cười.

Họp xong, tôi lập tức bị gọi riêng vào văn phòng tổng giám đốc.

Sếp ngồi ung dung trên chiếc ghế da bóng loáng, một tay chống cằm, đôi mắt như đang soi mói từng lỗ chân lông trên mặt tôi.

“Không phải cô muốn chụp ảnh sao? Ở đây không có ai, chụp thoải mái đi,” giọng anh ấy lạnh nhạt nhưng đầy uy quyền.

Tim tôi đập thình thịch. Thế là xong! Mới đi làm nửa tháng, ngày đầu gặp sếp đã bị đuổi việc! Tôi vội vàng xuống nước:
“Sếp ơi, em sai rồi! Nếu anh đuổi việc em, có thể trả em nửa tháng lương không ạ? Em còn phải trả tiền nhà…”

Đáp lại, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ đầy ẩn ý.

“Tôi không đuổi cô. Chụp đi.”

Tôi ngơ ngác. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của sếp, tôi nhận ra anh ấy không đùa. Thế là tôi mạnh dạn rút điện thoại ra, chụp lia lịa hơn chục tấm.

Tôi, Giang Tuế Tuế, vừa hạ cánh nơi công sở, đã ghi dấu ấn cực kỳ “oanh liệt”.


Kể từ hôm đó, danh tiếng tôi lan rộng khắp công ty. Người người đồn rằng: “Đây chính là nhân viên dám chụp ảnh sếp ngay trong buổi họp!” Ngay cả các chị ở xưởng dưới tầng cũng thì thầm hỏi han.

Sau khi sếp quay lại làm việc, anh ấy không còn phát lì xì công khai trong nhóm chat nữa mà chuyển sang gửi riêng cho tôi.

Mỗi lần lì xì là 50 tệ, kèm dòng tin ngắn gọn:
“Tiểu Giang, một ly cà phê.”
“Tiểu Giang, mang tài liệu qua đây.”

Nghe tiếng báo lì xì, tôi lập tức bật chế độ “nghe lệnh”, tinh thần như một ninja đang nhận nhiệm vụ.

Trong lịch sử trò chuyện giữa tôi và sếp, các câu phổ biến nhất của tôi luôn là:
“Sếp, em yêu anh!”
“Sếp, anh thật tuyệt vời!”
“Sếp, em thích anh cả đời luôn!”

Tháng đầu tiên đi làm, nhờ khả năng “nịnh thần tốc”, tôi thu về hơn 1-2 nghìn tệ lì xì, không còn lo thiếu tiền mua thức ăn cho mèo nữa.

Tháng thứ hai, mẹ gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm.  Vừa bước vào cửa, tôi sững người khi thấy sếp Giang Dự ngồi trên sofa nhà mình. Anh ấy vẫn phong độ ngời ngời, áo sơ mi trắng tinh, kính gọng vàng, thần thái như bước ra từ một tạp chí thời trang.

Tôi lùi lại vài bước, cẩn thận nhìn số nhà. Không sai mà, đây đúng là nhà tôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.