Chương 3:
7
Dùng bữa xong, chúng ta trở về viện của mình.
Chu Tĩnh An rạng rỡ nói:
“Nàng thật lợi hại! Bình thường cha ta chỉ khen đại ca, luôn bảo ta không hiểu chuyện. Đây là lần đầu tiên cha coi ta là người trưởng thành, lại còn khen ta nữa!”
Ta cười híp mắt, dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn:
“Đương nhiên rồi. Chàng cưới được tức phụ như ta, vừa có khả năng, vừa biết cách, không nghe lời ta thì còn nghe ai?”
Hắn cười ngượng, nhưng lại lắp bắp:
“Chỉ là… chỉ là… ta thấy nương không vui lắm?”
Ta giả vờ ngạc nhiên:
“Phải không? Chắc là nương nghĩ chúng ta chưa chuẩn bị lễ vật cho bà ấy. Không sao, phần lễ cho nương ta đã sắp xếp xong rồi. Ngày mai dẫn bà đi, tạo bất ngờ cho bà, bà sẽ vui ngay thôi.”
Chúng ta vừa ngồi xuống chưa bao lâu, mẹ chồng đã xông vào, sắc mặt hầm hầm.
Bà quát lớn:
“Ra ngoài hết cho ta!”
Ta đang định bước đi thì bà lại quát thêm:
“An nhi và Vương Tòng Tâm, ở lại!”
Ta dừng bước, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười điềm nhiên, không hé môi nói lời nào.
Chu Tĩnh An dè dặt hỏi:
“Nương, có chuyện gì vậy?”
Mẹ chồng chỉ tay mắng:
“Sao hả? Ta hỏi con, có tiểu bối nào lại đi tặng nữ nhân cho trưởng bối không? Nói đi, có phải là tức phụ con xúi con làm vậy không?”
8
Ta liếc mắt nhìn Chu Tĩnh An, hắn chột dạ, tránh ánh mắt của ta, rồi ấp úng nói:
“Không… không phải…”
Mẹ chồng cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Đừng tưởng ta không biết suy nghĩ trong đầu con. Ta ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm đấy! Còn ngươi…” – bà quay sang nhìn ta – “Tòng Tâm, ngươi mới làm dâu mà đã thế này, ta phải dạy cho ngươi biết quy củ!”
Bà vỗ tay, gọi lớn:
“Lý ma ma, nói cho nó biết!”
Lý ma ma – một bà tử to khỏe – bước lên, giọng nghiêm nghị:
“Nhị thiếu phu nhân, điều thứ nhất là, gặp mẹ chồng phải chủ động chào hỏi. Lúc nãy ngài không chào, phải phạt!”
Nói xong, bà ta giơ tay, định bạt tai ta.
Ta nghiến răng: Bà nó chứ!
Chu Tĩnh An lập tức chắn trước mặt ta, hét lớn:
“Làm gì đó! Không được đánh người!”
Ta nhanh chóng ôm lấy hắn, giọng nức nở:
“Phu quân ơi! Người ta sợ quá!”
Nghe ta khóc, hắn bỗng bừng bừng khí khái nam tử, quay lại nói với mẹ mình:
“Nương! Tòng Tâm không phải tiểu thư khuê các, nàng không quen những quy củ đó. Nương không thể đòi hỏi nàng quá đáng!”
Ta tranh thủ thêm dầu vào lửa, giả vờ rưng rưng:
“Phu quân, chắc nương còn giận chuyện sáng nay ta lỡ tay đổ nước lên người nương. Giờ nương mới làm khó ta. Không ngờ nương lại… nhỏ nhen như vậy.”
Ta nhìn mẹ chồng, cố ý làm bộ bối rối:
“Ui, ta không giỏi ăn nói, có sao nói vậy, không biết uyển chuyển. Nương đừng để trong lòng nhé…”
9
“Ngươi! Ngươi!” Mẹ chồng bị ta chọc tức đến mức xắn tay áo, hầm hầm bước tới định đánh.
Ta nhanh chóng trốn ra sau lưng Chu Tĩnh An, khóc lóc thảm thiết, giọng run rẩy:
“Phu quân, chàng sẽ bảo vệ ta đúng không? Chẳng lẽ ngay cả nương tử của mình mà chàng cũng không bảo vệ nổi sao?”
Chu Tĩnh An đứng giữa, tiến thoái lưỡng nan, không dám cản mẹ, cũng không dám để ta bị đánh. Cuối cùng, hắn giang hai tay chắn giữa hai chúng ta, tạo nên một màn hỗn loạn: mẹ chồng đuổi, hắn che, còn ta thì tránh, cả ba cứ như chim ưng đuổi gà con.
Đúng lúc ấy, từ ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp. Một hạ nhân hô lớn:
“Đại nhân tới rồi!”
Ta lập tức giả vờ tả tơi, xõa tóc, rồi khóc lóc chạy ra cửa, vừa chạy vừa kêu:
“Cha chồng ơi, cứu mạng!”
Cha chồng bước vào, sắc mặt giận dữ, trừng mắt nhìn mẹ chồng:
“Bà làm cái gì vậy? Hai đứa nó mới thành hôn được một ngày thôi!”
Mẹ chồng gặp cha chồng thì lập tức cứng họng, không dám hé môi. Đại ca và đại tẩu cũng chạy tới, đứng nhìn mà không dám chen vào.
10
Ta lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Cha đừng giận nương, đều là lỗi của con dâu. Con dâu vụng về, không biết ăn nói, chắc nương không cố ý làm khó con dâu đâu. Nương cũng không tức chuyện phu quân tặng cha hai nha hoàn đâu, ngàn sai vạn sai đều là con dâu sai cả.”
Chu Tĩnh An lập tức lên tiếng, giọng đầy bất bình:
“Cha, nương! Tòng Tâm là người tốt, chuyện gì nàng cũng nghĩ cho con, lại còn dạy con rất nhiều điều hay. Đừng làm khó nàng nữa. Con của đại tẩu năm xưa cũng vì quy củ quá khắc nghiệt mà mất, con không muốn chuyện tương tự xảy ra với nhà chúng ta.”
Nghe đến đây, mắt đại tẩu đỏ hoe.
Ta liền quay sang, vẻ mặt đầy quan tâm:
“Ta không ngờ Chu gia các người lại như vậy… Đối đãi với con dâu còn chẳng bằng trại Hắc Phong bọn ta…”
Nói đến đây, ta bất giác ngừng lại, vội che miệng:
“Ấy, có phải ta lỡ lời rồi không? Thật xin lỗi nha…”
Cha chồng không nhịn được nữa, quát lớn:
“Bà còn đứng đây làm gì? Chưa đủ xấu hổ hay sao? Đi ngay cho tôi!”
Mẹ chồng giận dữ lườm ta một cái, nhưng không dám cãi lại, đành hậm hực rời đi.
Đại ca và đại tẩu cũng rời khỏi, nhưng trước khi đi, đại tẩu còn ngoái lại nhìn ta, ánh mắt vừa hâm mộ vừa thân thiện, thậm chí còn nở một nụ cười thân thiện.