Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 2



Chương 2:

4
Ta trực tiếp hắt nước trà lên đầu gối mẹ chồng.

“Ối!” Ta giả vờ hoảng hốt, kêu lên: “Mẹ chồng, thật xin lỗi… Tay chân con vụng về quá, người sẽ không làm khó dễ con đâu, phải không?”

Bà ta giật nảy mình, hét lớn:
“Á! Nóng chết ta!”

“Trời ơi! Nương, người không sao chứ?”

Đại tẩu, đại ca, và cả phu quân của ta đều kinh hô, cả phòng lập tức náo loạn.

Cha chồng ta nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt bỏ lại một câu:
“Ta đi vào triều.”

Nhân lúc mọi người xúm lại chăm sóc mẹ chồng, ta dùng khuỷu tay thúc mạnh Chu Tĩnh An, nghiến răng mắng nhỏ:
“Chàng giỏi lắm, mới ra ngoài một chút mà đã dám không nghe lời ta? Có phải tối nay muốn ngủ dưới đất không hả?”

Hắn ấp úng:
“Ta, ta…”

Hừ, đúng là cái tai mềm, ngả chiều nào cũng được.

Ta vặn tai hắn, lôi thẳng về viện.
“Quỳ xuống!”

Hắn bướng bỉnh ngẩng đầu:
“Ta không quỳ! Ta là trượng phu của nàng, nàng phải nghe lời ta chứ!”

Ta cười lạnh:
“Được, hôm nay mới ngày đầu tiên mà chàng đã muốn lật trời rồi. Ngày xưa hoàng đế tứ hôn còn nói sẽ chọn cho ta một phu quân đẹp mắt, săn sóc, lại biết nghe lời. Bây giờ nhìn lại, toàn nói xằng bậy! Được rồi, để ta đi tìm hoàng thượng hỏi cho ra lẽ!”

Hắn tái mặt, lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân ta:
“Hoàng thượng nói thật vậy sao?”

“Chuyện này mà giả được à? Hoàng thượng đánh giá chàng cao lắm. Sau này gặp người, chàng cứ hỏi xem có đúng không.”

Hắn gật gù:
“Được, vậy ta nghe lời nàng. Nhưng ta chỉ quỳ một chút thôi, không để ai biết đâu. Nếu không, nương sẽ mắng ta chết mất!”

Ta thở dài:
“Nam nhân sợ tức phụ là điều đáng tự hào! Sợ ai cũng được, nhưng nhất định phải sợ vợ. Biết chưa?”

Nói rồi, ta sai hạ nhân mang giấy và bút mực đến.
“Chép câu đó một trăm lần. Nếu lần sau chàng không nghe lời, thì chép hai trăm lần. Hiểu chưa?”

Chu Tĩnh An mắt đỏ hoe, vừa quỳ vừa chép. Nhìn bộ dáng uất ức ấy, thật không bắt nạt hắn thì phí quá!


5
Một lát sau, Trương bà tử từ chỗ mẹ chồng dẫn theo hai nữ tử xinh đẹp như hoa đến, cung kính nói:
“Nhị thiếu phu nhân, đây là Xuân Hồng và Hạ Hà, thông phòng phu nhân đã chọn cho nhị thiếu gia. Phu nhân nói nhị thiếu phu nhân là nữ tử ít học, sợ ngài không hầu hạ tốt nhị thiếu gia.”

Ánh mắt Chu Tĩnh An ngay lập tức đảo một vòng trên người hai nữ tử, vẻ vui sướng hiện rõ mồn một.

Ta mỉm cười, gật đầu cho người thu xếp ổn thỏa cho Xuân Hồng và Hạ Hà, rồi bảo hắn:
“Nương chàng thương chàng ghê ha!”

“Đương nhiên rồi,” hắn đáp, mặt mày rạng rỡ. “Nương chỉ có hai nhi tử là ta và đại ca, không thương ta thì thương ai?”

Ta nhìn hắn, hỏi thẳng:
“Trước đây chàng từng có thông phòng chưa?”

Hắn ngượng ngùng đỏ mặt:
“Không có. Nương sợ ta trầm mê nữ sắc, làm lỡ thi cử. Lần này cưới nàng cũng là bất đắc dĩ…”

Ta gật đầu, ra vẻ nghiêm túc:
“Nương chàng tốt với chàng như vậy, làm nhi tử, chàng cũng không được thua kém. Đi, ta dẫn chàng qua hiếu kính cha mẹ.”


6
Buổi tối, khi cả nhà dùng bữa, ta khẽ nháy mắt với Chu Tĩnh An.

Hắn hiểu ý, lập tức lên tiếng:
“Cha, ngài ngày ngày thượng triều vất vả lo cho gia đình. Hài nhi nhất định sẽ cố gắng học hành, thi đỗ công danh, không để cha mất mặt.”

Cha chồng nghe xong, mặt mày tươi rói:
“Thành thân rồi đúng là hiểu chuyện hơn hẳn.”

Chu Tĩnh An lại tiếp lời:
“Cha, hài nhi còn chuẩn bị một phần lễ nhỏ cho ngài.”

Hắn vỗ tay, lập tức có hai nữ tử dung mạo thanh tú, ăn mặc giản dị bước vào. Hắn vui vẻ giới thiệu:
“Một người tên Thuận Tâm, một người tên Thuận Ý. Hai người này giỏi xoa bóp, bấm huyệt. Cha ngày thường lao lực, có thể để họ chăm sóc vai cổ cho cha.”

Ta phụ họa:
“Con thử rồi, tay nghề các nàng rất tốt, còn hơn cả y sư trong y quán. Nếu sau này nhi tức không thoải mái, chắc cũng phải mượn người từ chỗ cha đấy.”

Cha chồng cười ha hả, mặt mày rạng rỡ:
“Tấm lòng của các con, ta hiểu!”

Sắc mặt đại ca và đại tẩu ngồi cạnh lập tức cứng đờ. Mẹ chồng thì tức đến nỗi trừng mắt nhìn ta.

Ta nháy mắt, cười híp cả mắt lại, nói thầm với bà:
“Đừng nóng, ngày mai ta cũng có chuẩn bị cho bà nữa. Nhất định sẽ khiến bà hài lòng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.