Rước Phải Bà Cố Nội

Chương 1



Chương 1:

1
Cha ta là thổ phỉ. Ông đã hùng cứ trên đỉnh núi nhiều năm, chặn ngang tuyến đường huyết mạch của triều đình.

Để chiêu hàng cha ta, triều đình bày một kế đầy “ý nhị”: tứ hôn ta với tiểu công tử của Vĩnh An hầu phủ.

Nhờ đó, cha ta lắc mình từ thổ phỉ thành huyện lệnh, sự nghiệp thăng tiến như diều gặp gió.

Trước ngày ta xuất giá, ông ân cần căn dặn:
“Khuê nữ, con là công chúa của cha. Nếu bọn chó kia dám làm con khó chịu, đừng nhịn nhục. Cùng lắm thì cha con mình về trại Hắc Phong làm lại từ đầu!”

Ta ngẩng cao đầu, tràn đầy khí phách:
“Cha, không sao đâu! Con đã gặp tiểu công tử Vĩnh An hầu rồi. Hắn môi hồng, răng trắng… Con thích!”

Vậy là ta vui vẻ lên kiệu hoa, chính thức lập gia đình.


2
Đêm tân hôn, Chu Tĩnh An – phu quân của ta – không làm ta thất vọng. Dáng vẻ hắn rất tuấn tú, tuy khuôn mặt vẫn còn chút ngây thơ.

Dù sao hắn cũng mới mười sáu tuổi, nhỏ hơn ta ba tuổi lận mà.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai chúng ta.

Ta hỏi thẳng:
“Chàng có biết thành thân nghĩa là gì không?”

Hắn đỏ mặt, bối rối đáp:
“Là… ta có nương tử rồi?”

“Đúng, nhưng còn một điều nữa,” ta tiếp lời. “Thành thân nghĩa là từ nay chàng phải chuyển từ nghe lời nương chàng sang nghe lời nương tử!”

“Hả?”

“Chàng nghĩ đi. Bây giờ chàng suốt ngày vùi đầu chuẩn bị cho kỳ thi, nương chàng làm gì có thời gian dạy dỗ chàng những đạo lý trên đời? Chỉ có nương tử ta mỗi đêm thủ thỉ cùng chàng thôi. Đại trượng phu mà không nghe lời nương tử, người ta cười cho đấy!”

Hắn ngẫm một chút, rồi gật đầu cái rụp:
“Được! Ta nghe nàng!”

Nói xong, hắn bắt đầu cởi áo, vừa cởi vừa hí hửng:
“Nương tử, vậy mau động phòng thôi! Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng!”

“Ừ,” ta gật gù, “nhưng sau này chàng phải giúp ta thay y phục. Tình thú phu thê, lại tăng thêm cảm giác thân mật.”

Hắn nghe lời làm ngay.

Ừm, ta hài lòng. Hắn đúng là biết nghe lời.


3
Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, hạ nhân đã đến gọi:
“Nhị thiếu phu nhân, mời người đến thỉnh an phu nhân. Đại thiếu nãi nãi cũng đã qua rồi ạ.”

Ta ngái ngủ, vừa hé mắt thì thấy Chu Tĩnh An bịt tai, cuộn chăn ngủ tiếp, vẻ mặt như muốn nói: Không phải chuyện của ta!

Ta liền tát nhẹ vào hắn, đánh thức:
“Chàng thấy bây giờ ta có nên đi thỉnh an không?”

Hắn dụi mắt, ngái ngủ đáp:
“Đại tẩu cũng thỉnh an mẫu thân như thế mà…”

“Vậy chàng đi đi!”

Hắn lập tức bĩu môi:
“Ta là nam nhân, sao phải đi thỉnh an? Ta còn mệt lắm.”

Ta nhéo tai hắn:
“Tối qua ai bảo sẽ nghe lời ta? Chàng mệt hơn, hay ta mệt hơn?”

“A! Đau! Đau! Ta đi! Ta đi mà!”

Vậy là Chu Tĩnh An lồm cồm dậy, lết tới phòng của nương hắn để thỉnh an thay ta.


4
Đến khi trời sáng hẳn, ta vừa thức dậy thì nha hoàn đã lo lắng:
“Nhị thiếu phu nhân, phu nhân đang giận lắm. Người mau đến phòng khách dâng trà đi.”

Ta chỉnh trang lại rồi bước đến phòng khách.

Chu Tĩnh An đứng sẵn ở đó, sắc mặt khó chịu. Hắn vừa rót trà kính cha mình, vừa liếc ta đầy ấm ức.

Khi ta dâng trà cho nương hắn, bà ấy chẳng buồn nhận, chỉ uống trà của hắn rồi lạnh giọng bảo:
“Tòng Tâm, làm dâu là phải dậy sớm, chờ ngoài phòng hầu mẹ chồng. Ngươi thì hay rồi, để tướng công của ngươi đến thay. Hắn là nam nhân, nam nhân phải làm việc của nam nhân. Còn ngươi, trách nhiệm là tận lực hầu hạ hắn, để hắn thoải mái. Chồng là trời của ngươi, phải nghe lời hắn, không phải bắt hắn nghe ngươi!”

Bà ấy nói một tràng, vẫn không nhận trà của ta.

Hừ.

Cái bà già này.

Muốn bày dáng vẻ mẹ chồng nghiêm khắc à?

Được. Để xem bà có mở rộng tầm mắt hay không, xem nhi tử của bà đã cưới về một người thế nào!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.