Tây Phong Hà Ảnh

Chương 6



Ta nói một hồi dài, tiểu thư vẫn trầm tư, hai mắt như phủ mây mù.

 

“Gả cho công tử thế gia thì sao chứ? Chẳng phải sẽ giống như mẫu thân ta năm xưa, nhìn phụ thân nạp thiếp, nuốt cay đắng vào lòng mà uất ức cả đời sao?

 

“Tiểu Hà, ta không muốn nghe lời phụ thân. Từ nhỏ đến lớn, ông ấy có từng quan tâm ta đâu, nay lại đòi quản chuyện hôn nhân của ta?

 

“Trì công tử tuy nghèo, nhưng đối nhân xử thế ôn nhu, nhã nhặn, chẳng giống những công tử đa tình. Ngươi theo ta tìm hiểu huynh ấy bấy lâu, chắc cũng rõ con người huynh ấy rồi chứ?”

 

Lời lẽ của tiểu thư bỗng chuyển hướng, nhắm thẳng vào ta.

 

Tim ta run bần bật, bên tai như vang vọng những câu hồ đồ của Trì Quan.

 

Nếu để tiểu thư biết chuyện, dù ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất!

 

Ta cúi gằm đầu, liên tục gật đầu phụ họa.

 

“Ánh mắt tiểu thư đương nhiên không thể sai. Chỉ là thư sinh ấy quá cứng nhắc, ta khuyên mãi vẫn không chịu nhận số vàng này—”

 

Tiểu thư thoáng nhìn đống vàng trên bàn, buồn bã thở dài:

 

“Vậy đợi thêm một thời gian nữa xem sao.”

 

 

Đêm xuống, ta nằm trên giường, trằn trọc không tài nào chợp mắt.

 

Hễ nhắm mắt lại, trước mặt ta liền hiện ra gương mặt thư sinh đáng ghét kia.

 

Hắn thì thầm bên tai ta, lặp đi lặp lại:

 

“Tiểu Hà cô nương, còn cô thì sao? Cô thích gì?”

 

“Tiểu Hà cô nương, ta mến mộ cô, còn cô thì sao?”

 

“Trì Quan mến mộ Tiểu Hà.”

 

Ta kéo chăn trùm kín đầu, âm thầm mắng:

 

“Thư sinh thối, ngươi đúng là tai họa của ta!”

 

 

Tiểu thư bị phong hàn, nằm liệt giường nửa tháng chưa khỏi.

 

Lão gia dù bận trăm công nghìn việc, nhưng vẫn thương con gái, nên tạm gác chuyện hôn nhân.

 

Ở trong phủ bấy lâu, người sốt ruột nhất không phải tiểu thư, mà là Trì Quan.

 

Sáng nay, lão gác cổng Lão Từ đến tìm ta, hạ giọng nói:

 

“Có một thư sinh đứng trước cửa cầu kiến, nhìn bộ dáng thì chắc là người quen của cô.”

 

Vừa nghe, ta liền đoán ngay là Trì Quan.

 

Hắn dám đến tận cửa, nếu để lão gia biết, chẳng phải sẽ bị đánh gãy chân sao?

 

Ta vội bảo Lão Từ dẫn hắn đến cửa sau.

 

Hắn vừa thấy ta, lập tức lộ vẻ vui mừng, ánh mắt tràn đầy quan tâm.

 

“Tiểu Hà cô nương, đã lâu không gặp. Cô và tiểu thư vẫn ổn chứ?”

 

Ta cười lạnh.

 

Thì ra là đến thăm dò tin tức của tiểu thư!

 

“Tiểu thư nhà ta bị phong hàn—”

 

Chưa kịp nói xong, hắn đã nhíu mày, lẩm bẩm:

 

“Thảo nào… Cô cũng gầy đi nhiều, chắc là vất vả chăm sóc nàng ấy?”

 

Ta suýt nghẹn.

 

Ngươi không hỏi thăm tiểu thư thì thôi, còn quan tâm ta làm gì?

 

Ta nghiêm mặt:

 

“Tiểu thư không sao, chỉ là vẫn còn yếu. Ngươi có việc gì thì mau nói, xong rồi đi nhanh lên.”

 

Trì Quan nhìn ta, chần chừ một lát, rồi nghiêm túc nói:

 

“Tiểu Hà, ta muốn gặp tiểu thư một lần. Có chuyện quan trọng cần nói với nàng.”

 

 

Chẳng lẽ hắn đã nghĩ thông suốt?

 

Đúng rồi!

 

“Huynh chờ đó, ta đi báo tiểu thư.”

 

Khi ta quay đi, thư sinh phía sau còn dặn dò:

 

“Đi chậm thôi, không cần vội.”

 

Hừm.

 

Không biết ai sốt ruột đến mức tìm đến tận cửa!

 

Ta chạy một mạch về phòng tiểu thư, thì thầm bên tai nàng:

 

“Tiểu thư, thư sinh ấy không thấy người thì ăn ngủ chẳng yên, giờ đã tìm đến tận cửa rồi!”

 

Tiểu thư lập tức phấn chấn, hai mắt sáng rỡ như sao.

 

“Thật sao? Huynh ấy đâu rồi? Ta muốn gặp ngay!

 

“Tiểu Hà! Mau lấy áo hồ cừu mới phụ thân mua cho ta!”

 

Mới nãy còn ủ ê như cây khô mùa đông, nghe đến thư sinh liền hoạt bát như chim yến xuân về.

 

Ta vội vàng chuẩn bị xe ngựa, rồi chạy đến cửa sau, báo cho Trì Quan hẹn gặp ở Tuyết Hương Lâu.

 

Lần này, hắn không từ chối.

 

Ngược lại, hắn nhìn ta thật sâu, nghiêm túc nói:

 

“Tiểu Hà cô nương, cô cũng nhất định phải đến.”

 

Thật là lắm lời vô ích!

 

“Đương nhiên ta sẽ đi!”

 

Nghe ta nói vậy, hắn mới gật đầu, nhẹ giọng:

 

“Ừ, ta đợi cô.”

 

 

Tại Tuyết Hương Lâu, tiểu thư và Trì Quan trò chuyện trong phòng riêng.

 

Ta đứng bên ngoài canh giữ.

 

Một nén nhang trôi qua, bên trong đột nhiên vang lên tiếng vỡ chói tai của chén trà.

 

Tim ta nhảy dựng, vội đẩy cửa bước vào.

 

Nhưng tiểu thư đã mở cửa trước, sắc mặt khó coi, đôi mắt hoe đỏ, trừng mắt nhìn ta.

 

Ta hoảng hốt, cuống cuồng xắn tay áo:

 

“Tiểu thư, thư sinh thối kia bắt nạt người sao? Để ta vào đánh hắn một trận!”

 

Nào ngờ, tiểu thư lại đẩy ta ra, giận dữ nói:

 

“Về đi, đừng để ta mất mặt ở đây!”

 

Dứt lời, nàng xoay người chạy thẳng xuống lầu.

 

Ta lòng đầy bất an, định chạy theo.

 

Trì Quan bấy giờ mới bước ra, ánh mắt phức tạp, môi mấp máy như muốn nói gì đó.

 

“Tiểu Hà cô nương, ta—”

 

“Thư sinh thối! Ngươi dám làm tiểu thư nhà ta khóc, ngươi cứ chờ đó!”

 

Thấy tiểu thư đã đi xa, ta không kịp nhiều lời với hắn, vội vàng đuổi theo.

 

Trên đường về, tiểu thư khóc thút thít, dù ta dỗ thế nào cũng không chịu nói một câu.

 

Ta thầm rủa thư sinh chết tiệt kia, hạ quyết tâm, mai nhất định phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ!

 

Nào ngờ, tiểu thư lại nức nở hỏi ta:

 

“Tiểu Hà, có phải ngươi và Trì công tử… đã ý hợp tâm đầu rồi không?”

 

Ta: “???”

 

Ta suýt cắn trúng lưỡi, suýt nữa lăn xuống xe ngựa.

 

Thư sinh thối kia, không biết hắn đã nói gì với tiểu thư, mà bây giờ ta thành nhân vật chính trong chuyện này rồi?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.