Tây Phong Hà Ảnh

Chương 7



09

Ta vừa tròn mắt ngạc nhiên, tiểu thư đã hừ nhẹ, dẩu môi quay đầu sang chỗ khác.

 

“Lần nào gặp mặt, ánh mắt của hắn cũng cứ dính trên người ngươi, nói chuyện với ta thì nghiêm trang như đọc sách thánh hiền, mà đến khi nói với ngươi lại cười cười nói nói.

 

“Lần trước đào ngó sen, ngươi còn chạm vào chân hắn!”

 

“Tiểu thư, oan cho nô tỳ quá!”

 

“Hừ, vừa rồi Trì công tử còn nói muốn chuộc thân cho ngươi, sau đó cưới ngươi làm vợ!”

 

Ta chết lặng.

 

Thư sinh này đúng là hồ đồ hết thuốc chữa! Sao dám nói ra những lời kinh thiên động địa như thế trước mặt tiểu thư?

 

Ta còn chưa kịp tính sổ chuyện hắn dám nắm tay ta lần trước, hắn đã gây thêm đại họa!

 

Ta cuống quýt quỳ sụp xuống trước tiểu thư, nước mắt nước mũi giàn giụa:

 

“Tiểu thư! Tiểu Hà một lòng trung trinh với người, tuyệt đối không có ý định xuất giá! Xin người minh xét, đừng tin vào lời mê sảng của thư sinh kia!”

 

Tiểu thư phất tay áo, giọng điệu nhàn nhạt:

 

“Thôi, đừng có nhiều lời. Ngươi lui ra đi, ta không muốn thấy mặt ngươi.”

 

Từ ngày đó, tiểu thư bắt đầu xa cách ta, không còn cho hầu cận bên mình nữa.

 

Ta bị đẩy ra ngoài viện, cả ngày chỉ lo quét dọn.

 

Lòng ta buồn bã vô cùng.

 

 

Ngày Lão La Đầu mất, trời đổ mưa như trút.

 

Ta sốt cao, quỳ bên vệ đường, vừa run lẩy bẩy vừa cầu xin người qua đường mua lại mình.

 

Nhưng thiên hạ vốn lạnh lùng, người người vội vã đi qua, chẳng ai dừng chân.

 

Khi ta sắp kiệt sức, có người đỡ lấy ta, định đưa ta đến y quán.

 

Nhưng ta gạt tay hắn ra, níu lấy góc áo, miệng mếu máo:

 

“Cho ta hai lượng bạc, mua ta đi, chỉ hai lượng thôi…”

 

Hai lượng bạc, đủ để mua một cỗ quan tài.

 

Người ấy để lại chiếc ô giấy dầu cũ, bảo ta chờ, hắn sẽ đi gom tiền.

 

Ta ngồi co ro dưới ô, chờ mãi, chờ đến khi mơ màng sắp ngất.

 

Trong mông lung, có giọng nữ dịu dàng vang lên:

 

“Thật đáng thương, cho cô ấy hai lượng bạc đi.”

 

Ta mở mắt ra, nhìn xuyên qua màn mưa, thấy trên cỗ xe ngựa là một nữ tử thanh lệ thoát tục, sắc hồng như đào đầu xuân.

 

Tim ta như có thứ gì lay động.

 

Ta gục xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.

 

Sau khi chôn cất Lão La Đầu, ta mang theo chiếc ô rách, đúng hẹn đến Lâm phủ.

 

 

Vào Lâm phủ năm thứ hai, ta mới biết, ngày giỗ mẫu thân tiểu thư trùng với ngày mất của Lão La Đầu.

 

Hôm đó, xe ngựa của tiểu thư đi ngang qua, nàng chỉ thuận tay làm một việc thiện.

 

Nhưng đối với ta, đó là sự cứu rỗi giữa cơn hoạn nạn.

 

Từ đó, ta tận tâm tận lực, mỗi ngày đều cố gắng xuất hiện trước mặt tiểu thư một cách “tình cờ”.

 

Tiểu thư hiếu động, bọn hạ nhân sợ nàng gây họa, canh chừng khắp nơi như canh phạm nhân.

 

Chỉ có ta, len lén dẫn nàng ra vườn hoa bắt cá, leo cây cổ tùng lấy tổ chim non.

 

Mùa đông còn nặn một người tuyết thật to cho nàng ôm.

 

Tiểu thư thích nhất là con rùa ta bắt được ở bờ hào thành.

 

Nàng cười rạng rỡ, nói:

 

“Rùa nghìn năm, mai rùa vạn năm, có thể bầu bạn với ta đến cuối đời.”

 

Lúc ấy, ta đã giơ con rùa lên trời mà thề:

 

“Ta cũng sẽ bầu bạn với tiểu thư đến cuối đời!”

 

Đúng vậy, ta trung thành tận tụy với tiểu thư.

 

Tấm chân tình của Trì Quan thì tính là gì?

 

 

Đêm Đông chí, ta nhận được một phong thư.

 

Là thư của Trì Quan.

 

Ta không biết chữ, nhưng nhìn hình đóa sen vẽ trên thư mà lòng dậy lên cảm giác phức tạp.

 

Vừa hay, lão gia chọn ngày này để định hôn sự cho tiểu thư, gả nàng làm thiếp cho một phú thương.

 

Mấy năm nay, việc kinh doanh của lão gia thua lỗ, gia sản gần như cạn kiệt.

 

Nghe nói phú thương kia còn trẻ, nhưng tính tình phóng đãng, tiếng xấu vang xa.

 

Tiểu thư khóc trong phòng rất lâu.

 

Ta đứng ngoài cửa, lòng đau như cắt.

 

Nửa đêm, ta hâm bát canh gà nóng, mang vào phòng nàng.

 

“Tiểu thư, uống chút canh nóng đi.”

 

Nàng lau nước mắt, quay mặt đi.

 

“Ai cho ngươi vào đây?”

 

Ta quỳ xuống, dâng lên phong thư của Trì Quan.

 

“Tiểu thư, đây là thư thư sinh gửi cho nô tỳ. Nô tỳ không đọc, cũng không định hồi âm. Nhưng tiểu thư, người một mình xa giá, nô tỳ thật sự không yên tâm… Xin cho phép nô tỳ đi theo người.”

 

Tiểu thư nhận lấy thư, im lặng nhìn ta một lúc lâu.

 

“Ngươi thật sự không đọc?”

 

Ta cười khan hai tiếng:

 

“Hầy, nô tỳ nào có biết chữ? Thư sinh gửi thư cho nô tỳ, đúng là đàn gảy tai trâu.”

 

Tiểu thư mở thư ra, dựa vào ánh nến đọc rất kỹ.

 

Ta ngồi chờ bên cạnh, không nói một lời.

 

Đọc xong, nàng gấp thư lại, trả lại cho ta.

 

“Tiểu Hà, ngươi có muốn biết Trì công tử viết gì không?”

 

Ta lắc đầu như trống bỏi:

 

“Tiểu Hà đưa thư cho tiểu thư, là muốn thể hiện lòng trung thành! Ta xin thề với trời—”

 

Nàng bỗng ngắt lời ta, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:

 

“Thôi, đừng có động một tí là thề. Nếu sau này thay lòng, lời thề ứng nghiệm thì làm sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.