Tây Phong Hà Ảnh

Chương 8



Nàng khẽ nhếch môi, cười nhạt.

 

“Trì công tử thật hiểu ngươi. Hắn đoán chắc ngươi sẽ mang thư đến cho ta xem, nên phần lớn bức thư này, chính là viết cho ta.”

 

Ta chớp mắt mấy lần, còn chưa tiêu hóa hết lời tiểu thư, nàng đã đọc tiếp:

 

“Tiểu Hà, ngươi theo ta gần sáu năm, ta không được sống những ngày tự do, thì hãy để ngươi sống thay ta.

 

“Ngươi rời khỏi Lâm phủ, cứ đến căn nhà ở Đông Giao của Trì công tử mà ở, hắn đã chuyển cả địa khế cho ngươi rồi.”

 

Lần này ta sững sờ hồi lâu, mãi mới lắp bắp hỏi lại:

 

“Gì cơ? Vậy hắn thì sao?”

 

Tiểu thư cười khẽ, giơ phong thư lên, nói mấy câu cuối cùng là gửi riêng cho ta.

 

Nàng nhìn ta một cái, rồi nhẹ nhàng đọc:

 

“Tiểu Hà, ta phải đi xa, chờ khi kiếm đủ thật nhiều tiền, ta sẽ quay về tìm nàng.

 

“Nếu ta chưa kịp trở về, nàng đã gặp được người tốt, thì căn nhà và mảnh ruộng ấy, cứ xem như sính lễ của nàng.

 

“Chỉ xin giữ lại hồ sen ấy, vì ta.”

Tiểu thư khẽ thở dài, vươn tay lau đi nước mắt ta.

 

“Ngốc ạ, năm ấy Trì công tử thấy ngươi quỳ dưới mưa, miệng lẩm bẩm ‘hai lượng bạc’, hắn vội vã đi gom tiền.

 

“Nhưng đến lúc quay lại, ngươi đã bị ta mang đi mất rồi.

 

“Hắn mãi canh cánh trong lòng chuyện này. Cho đến hôm đó gặp lại chúng ta trên phố, mới biết ngươi ở đâu.

 

“Nói ra thì, hắn vốn là một kẻ đọc sách, vậy mà lại bỏ bút nghiên đi buôn bán. Ai không hiểu chuyện hơn ai đây?”

 

Ta rối bời trong lòng, nhất thời không biết phải suy nghĩ thế nào cho thấu đáo.

 

Càng không ngờ chiếc ô năm ấy lại là của thư sinh.

 

Thư sinh này, đúng là ngốc nghếch!

 

Ta chỉ lỡ miệng nói một câu “thích tiền”.

 

Hắn liền từ bỏ thi cử, chuyển sang kinh doanh?!

 

Tiểu thư lại nói:

 

“Ta đã chọn nha hoàn bầu bạn khác, ngày mai ngươi cứ lấy khế ước, rời khỏi Lâm phủ đi.

 

“Đừng nghĩ nhiều, ngày sau có duyên, tất sẽ gặp lại.”

Rời khỏi Lâm phủ, ta chuyển đến sống ở căn nhà tranh Đông Giao, trồng rau, nuôi gà, mỗi ngày gom trứng đem ra chợ bán.

 

Ba năm thoáng chốc trôi qua.

 

Hồ sen ta chăm bẵm xanh tốt, tôm cá đầy ao.

 

Chỉ đợi thư sinh trở về, ta sẽ gom hết tiền tích cóp trả lại hắn.

 

Hôm ấy ta mang một rổ hoa sen ra chợ bán.

 

Những nụ hoa trắng hồng e ấp, nhìn mà thích mắt.

 

Nhưng trời lại không có mắt!

 

Vừa bày hàng chưa lâu, cơn mưa như trút đã ập xuống.

 

Ta vội vàng thu dọn, chưa kịp đội nón lá, chợt có một chiếc ô nghiêng xuống che trên đầu.

 

“Tiểu Hà cô nương, lên lầu hai trà quán trú mưa với ta chứ?”

 

Giọng nói này…

 

Trái tim ta như bị đánh một chưởng.

 

Toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích.

 

“Ba năm không gặp, Tiểu Hà cô nương không nhận ra tại hạ sao?”

 

Ta không nghe nhầm.

 

Là giọng thư sinh!

 

Mũi ta cay xè, suýt rơi nước mắt.

 

Làm sao mà không nhận ra chứ?

 

Ba năm qua, giọng nói này mỗi đêm đều vang lên trong giấc mơ của ta, nói những lời khiến người ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

 

Nào là “chỉ yêu mình nàng”, nào là “sẽ kiếm thật nhiều tiền về cưới nàng”…

 

Rõ ràng là một thư sinh nho nhã, sao lại giống kẻ mê muội tình trường thế này?!

 

Ta hít sâu một hơi, quay người lại.

Trên lầu hai trà quán.

 

Tiểu nhị bưng thêm một chén trà, rót đầy cho ta.

 

Hơi trà bốc lên nghi ngút, hòa cùng hương hoa sen nhàn nhạt.

 

Ta cúi đầu, chậm rãi uống trà.

 

Rõ ràng trước khi gặp hắn, trong đầu đã diễn tập vô số lần, rằng phải trách hắn sao đi không từ giã, chỉ để lại một phong thư thì tính làm gì?!

 

Lại còn phải hỏi, không bà con thân thích, cớ gì lại để lại nhà và đất cho ta?!

 

Nhưng tất cả những lời ấy, khi gặp hắn rồi, lại nghẹn ứ nơi cổ họng.

 

Vẫn là Trì Quan mở lời trước:

 

“Tiểu Hà, nàng vẫn ổn chứ?”

 

Lời nói vẫn nhẹ nhàng, khiêm tốn.

 

Nhưng cảm giác lại khác trước.

 

Hẳn là vì bây giờ, từng cử chỉ của hắn càng thêm ung dung, tự tại.

 

Lúc nãy tiểu nhị đối với hắn kính cẩn, ta đều thấy rõ.

Ba năm không gặp, thư sinh đã khác xưa.

 

Hắn càng thêm tuấn tú, vẻ văn nhã lại có chút phong trần. Mái tóc đen dài buộc gọn, cài một chiếc trâm gỗ khắc hình hoa sen. Ngay cả ống tay áo cũng thêu hình hoa sen.

 

Ta nhớ tiểu thư từng nói: “Quân tử yêu hoa sen.”

 

Có lẽ Trì Quan thực sự rất thích hoa sen.

 

Hoặc…

 

Hắn đang ám chỉ điều gì?

 

Ta ngẩn người nhìn hắn.

 

Trì Quan khẽ thở dài.

 

“Tiểu Hà, ta về rồi, cớ sao nàng lại khóc?

 

“Ta gặp được nàng, lòng thật vui sướng vô cùng.”

 

Ta mím môi, lau vội giọt nước trên khóe mắt, thầm nhủ:

 

“Không phải khóc, là mưa hắt vào mắt thôi!”

 

Trên lầu hai trà quán.

 

Vẫn là chỗ ngồi cạnh cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi trà thơm dịu.

 

Tiểu nhị bưng thêm một chén trà, rót đầy cho ta, động tác thuần thục, cung kính khác thường.

 

Hơi trà nghi ngút bốc lên, hòa lẫn với hương hoa sen thoang thoảng, như muốn trêu ngươi kẻ đang ngồi đây—một kẻ rõ ràng đã hạ quyết tâm chất vấn đối phương, nhưng lúc này lại câm như hến.

 

Ta cúi đầu uống trà, cố lấy dũng khí.

 

Rõ ràng trước khi gặp hắn, ta đã diễn tập vô số lần.

 

Trước tiên phải trách hắn một trận, hỏi hắn sao lại bỏ đi không từ giã, chỉ để lại một phong thư thì tính làm gì?

 

Sau đó lại phải truy cứu, ta với hắn chẳng bà con thân thích, sao hắn lại hào phóng để lại nhà và ruộng cho ta?

 

Vậy mà khi gặp mặt, tất cả những lời ấy lại nghẹn ứ nơi cổ họng, một câu cũng chẳng thốt ra được.

 

Vẫn là Trì Quan mở lời trước.

 

“Tiểu Hà, nàng vẫn ổn chứ?”

 

Lời nói nhẹ nhàng, ôn hòa, không có vẻ áy náy cũng chẳng có chút dè dặt, như thể người ba năm trước vội vã ra đi, vứt lại một phong thư và một gia sản lớn không phải là hắn vậy.

 

Ta hít sâu một hơi, tự nhủ phải giữ vững tâm trí, đừng để vẻ ngoài ung dung tự tại của hắn làm lung lay ý chí.

 

Lúc nãy khi vào quán, tiểu nhị đối với hắn cung kính khác thường, ta đều thấy rõ.

 

Chẳng lẽ ba năm không gặp, thư sinh này đã thành đại gia?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.