Tây Phong Hà Ảnh

Chương 9



Trên lầu hai trà quán.

 

Tiểu nhị cung kính bưng thêm một chén trà, rót đầy cho ta.

 

Hơi trà nghi ngút bốc lên, quyện với hương hoa sen, thơm đến mức suýt nữa ta quên mất chuyện chính.

 

Ta cầm chén trà, hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm túc:

 

“Trì công tử, ngài về từ bao giờ?

 

“Ngôi nhà của ngài, ta vẫn luôn trông giữ cẩn thận, còn cả hai mẫu ruộng của ngài—”

 

Chưa nói hết câu, Trì Quan đã khẽ cười.

 

“Tiểu Hà, tất cả những thứ ấy đều là của nàng.”

 

Ta lập tức nghiêm giọng:

 

“Sao có thể tính là của ta? Ta không công không trạng, không nhận nổi!”

 

Trì Quan vẫn giữ nụ cười dịu dàng, nâng chén trà, ung dung chuyển chủ đề:

 

“Tiểu Hà, ở Giang Nam ta đã gặp Lâm Khả Ngôn.”

 

Ta lập tức trợn mắt, suýt làm đổ cả chén trà.

 

“Gì cơ? Ngài gặp tiểu thư rồi?

 

“Nàng thế nào? Có khỏe không?”

 

Trì Quan thong thả nhấp một ngụm trà, nhìn ta mà cười như không cười.

 

“Ta xa nàng ba năm, vậy mà không thấy nàng hỏi ta có khỏe không.”

 

Ta lập tức ngồi thẳng lưng, lảng mắt đi chỗ khác, giọng cứng đờ:

 

“Ngài còn nhắc đến chuyện đó làm gì?

 

“Thôi nói chuyện chính đi, tiểu thư sao rồi?”

 

Trì Quan kể, năm ngoái hắn đi ngang qua Giang Nam, thấy một thiếu nữ thả diều bên hồ, bên cạnh có một tiểu hài tử chập chững tập nói.

 

Vẻ mặt của bé gái ấy giống hệt tiểu thư Lâm Khả Ngôn.

 

Ta đưa tay che miệng, suýt nữa bật khóc.

 

“Tiểu thư có con rồi?”

 

Trì Quan gật đầu, thong thả đưa cho ta một chiếc khăn tay, giọng ôn hòa:

 

“Nàng ấy sống rất tốt, bảo nàng không cần lo lắng.”

 

Ta nhận lấy khăn, lòng ngập tràn cảm xúc.

 

Trì Quan lại nói:

 

“Ta đã hẹn với nàng ấy, tháng Ba sang năm sẽ gặp lại ở Giang Nam.”

 

Ta giật mình tính toán.

 

Tháng Ba… tức là còn hơn nửa năm nữa.

 

Vậy cũng tốt, ta còn có thể tích góp thêm chút bạc, đến lúc đó mua một chiếc khóa vàng cho tiểu tiểu thư, thêm đôi vòng tay vàng nữa.

 

Nhưng mà… đi Giang Nam phải đi thuyền.

 

Nếu Trì Quan đồng ý cho ta đi cùng, thì không gì bằng!

Ta chớp mắt, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Trì Quan.

 

“Trì công tử, khi nào ngài đi Giang Nam, có thể cho ta đi cùng không?

 

“Tiền vé thuyền, ta tự trả!”

 

Khóe môi Trì Quan cong lên, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng:

 

“Tất nhiên là được.”

 

Ta mừng rỡ:

 

“Cảm ơn Trì công tử! Ta mời ngài ăn cơm nhé! Ngài muốn ăn gì?”

 

Trì Quan vốn không kén chọn, chỉ tay về phía quán hoành thánh bên đường.

 

“Ăn một bát hoành thánh thôi.”

Quán hoành thánh.

 

Trời oi bức, lại gặp cơn mưa to.

 

Quán hoành thánh vắng khách, chỉ có vài ba người ngồi rải rác.

 

Ta và Trì Quan chọn một góc khuất, vừa ăn vừa ngắm những giọt mưa rơi từ mái hiên.

 

Hắn gọi một bát hoành thánh, nhưng không động đũa, chỉ nhìn ta cười cười.

 

Ta bị ánh mắt của hắn làm cho không thoải mái, lầm bầm:

 

“Ngài không ăn đi, nhìn ta làm gì?”

 

Trì Quan cười khẽ:

 

“Không sao, ta chờ nàng cùng ăn.”

Ta nhìn Trì Quan, lại nhìn chén hoành thánh, lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

 

Ba năm trước, hắn là một thư sinh áo vải, chật vật kiếm sống.

 

Ba năm sau, hắn phong thái ung dung, mặc áo gấm sang trọng, trâm cài hoa sen, trên người còn phảng phất mùi hương thanh nhã.

 

Tiểu thư quả nhiên có mắt nhìn.

 

Một nam nhân như vậy, chỉ cần ở nhà nhìn thôi cũng thấy vui trong lòng.

Chủ quán nhanh chóng bưng đồ ăn ra.

 

Ta vội mời Trì Quan dùng bữa.

 

“Mau ăn đi.”

 

Hắn vẫn nho nhã như trước, mỗi động tác đều khiến người ta cảm thấy thoải mái.

 

Ta bất giác cũng ăn chậm lại, ngắm hắn một chút.

 

Bỗng nhiên, trong bát ta có thêm một quả trứng ốp.

 

Ta ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn Trì Quan.

 

“Ngài cho ta làm gì? Ăn đi chứ.”

 

Hắn cười, không nói gì.

 

Đợi đến khi nuốt xong miếng hoành thánh, mới dịu dàng bảo:

 

“Tiểu Hà cô nương gầy đi rồi, ăn nhiều một chút.”

 

Ta chợt sững sờ.

 

Ba năm trước, cũng chính ở quán hoành thánh này.

 

Ta chia cho hắn một quả trứng ốp, cũng nói với hắn câu y hệt.

Ta cúi đầu, giả vờ chuyên tâm ăn hoành thánh, trong lòng thì loạn thành một đoàn.

 

May mà bát hoành thánh lớn, che đi khuôn mặt đỏ bừng của ta.

 

Sau khi ăn xong, trời đã tạnh mưa.

 

Trì Quan nói muốn đưa ta về.

 

Ta khoát tay từ chối.

 

Hắn lộ vẻ tiếc nuối:

 

“Đã lâu không về nhà, ta muốn ghé qua xem thế nào.”

 

Ta: “…”

 

Đó là nhà của hắn.

 

Ta có lý do gì để từ chối?

Xe ngựa.

 

Trì Quan mời ta lên xe ngựa.

 

Sau cơn mưa, đường nhỏ lầy lội, bùn đất vương đầy gấu váy.

 

Ta hít sâu, vén váy định trèo lên.

 

Ai ngờ, chưa kịp đứng vững, hắn đã vươn tay, một tay nắm lấy tay ta.

 

Bàn tay hắn ấm áp, hơi thở cũng gần trong gang tấc.

 

Ta trợn tròn mắt, trong lòng vang lên một tiếng “Ầm!” như sét đánh ngang tai.

Hắn khẽ dùng lực, kéo ta lên xe.

 

Ta vội ho nhẹ, ôm chặt rổ hoa, chui vào góc, lúng túng nói:

 

“Cảm ơn nhé.”

 

Trì Quan mỉm cười, không nói gì.

Xe ngựa lăn bánh, đường nhỏ sau mưa xóc nảy.

 

Lòng ta cũng bồi hồi theo.

 

Trì công tử này… từ khi nào mà mạnh mẽ như vậy?

 

Vừa rồi kéo ta một cái, rõ ràng không giống thư sinh yếu ớt năm xưa chút nào.

 

Còn nữa, xe ngựa này xông mùi hương gì mà dễ chịu đến thế?

 

Đang miên man suy nghĩ, xe bỗng lắc mạnh một cái.

 

Ta mất đà, ngã thẳng về phía Trì Quan.

 

Hắn khẽ hừ một tiếng, cánh tay vững vàng đỡ lấy ta.

 

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

 

“Cẩn thận chứ.”

 

Tim ta đập “Thình thịch”, mặt đỏ đến tận mang tai.

 

Rốt cuộc… hắn có ý gì đây?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.