Ta giật mình, vội vã đẩy hắn ra, ngồi lại ngay ngắn, tim đập loạn như trống hội.
Trì Quan khẽ cười, ánh mắt ôn hòa nhưng có chút đáng ngờ.
Vừa rồi xe xóc một cái, chắc chắn là bánh xe sa vào hố bùn.
Mấy bông sen trong giỏ rơi tán loạn đầy sàn xe.
Ta cúi đầu nhặt từng cánh hoa, lắp bắp phân bua: “Trì công tử, ta… ta không cố ý! Ngài đừng hiểu lầm!”
Trì Quan vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn ta.
Bỗng hắn nhíu mày, sắc mặt dần tái nhợt.
Ta chột dạ, chẳng lẽ cú va chạm khi nãy khiến hắn bị thương thật?
“Ngài không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”
Vừa dứt lời, Trì Quan đột nhiên ôm ngực, ngã xuống!
—
“Này! Trì công tử! Ngài làm sao thế?”
Ta cuống cuồng vén rèm xe, hét lớn:
“Xa phu! Mau đưa đến y quán!”
Nhưng cổ tay ta bị một bàn tay ấm áp giữ lại.
Trì Quan khẽ lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không cần, ta nghỉ một lát là được.”
Ta rối trí, gật đầu bừa.
“Vậy… cố chịu chút, sắp về tới nhà rồi!
“Nếu ngài không ổn, nhất định phải nói, ta không gánh nổi đâu!”
Trì Quan gối lên vai ta, nhắm mắt, sắc mặt vẫn nhợt nhạt.
Còn ta… ta không dám động đậy, bởi vì lỗ tai đã đỏ như tôm luộc.
—
Về đến nhà, ta hối hả dìu hắn vào trong.
“Ngài ngồi nghỉ, ta đi pha trà nóng.”
Trì Quan ngoan ngoãn gật đầu, nhưng khi ta quay lại, xe ngựa trước cửa đã biến mất.
Ta trợn mắt: “Xa phu đâu?”
Hắn thản nhiên: “Đi rồi.”
“Đi rồi? Vậy ngài về kiểu gì?”
Trì Quan khẽ sờ mũi, không nói.
Ta rót trà cho hắn, làu bàu:
“Người gì mà vô trách nhiệm, bảo chờ mà không chờ.
“Mưa thì vẫn chưa tạnh, chẳng biết bao giờ mới ngừng!”
Hắn yên lặng nhấp trà, đôi mắt cong lên đầy ý cười.
—
Áo quần hắn ướt mảng lớn, gió thổi qua trông như một con cá ướp lạnh.
Ta thở dài, đi lấy nước nóng.
Trì Quan cười nhạt: “Không cần đâu, ta đợi mưa tạnh rồi về.”
Ta khoanh tay: “Về cái gì mà về? Đây vốn là nhà của ngài.
Không biết câu này ta nói cho hắn nghe, hay để tự nhắc mình.
“Ngài chờ một chút, ta đun thêm nước nóng.
“Tắm rửa rồi thay đồ, không kẻo sinh bệnh.”
Trì Quan hơi đỏ mặt:
“Như vậy không tiện lắm…”
Ta khoát tay: “Đừng quan tâm mấy chuyện đó, sức khỏe quan trọng hơn!”
—
Hắn quấn chăn mỏng, ngồi ngay ngắn trên giường.
Ta nhìn bộ y phục treo gần bếp hong khô, lại nhìn hắn…
Một nam nhân mặc xộc xệch, quấn chăn của ta, ngồi trên giường của ta…
Mặt ta nóng bừng, vội vã quay đi, giả vờ ngắm mưa.
“Tiểu Hà, hôm ấy gặp Lâm tiểu thư, nàng ấy có hỏi về nàng.”
Ta giật mình: “Hỏi ta? Hỏi gì?”
Hắn cụp mắt, giọng chậm rãi:
“Nàng ấy hỏi, liệu nàng đã nghĩ thông chuyện hôm trước chưa.”
—
Hôm đó, tiểu thư hỏi ta có động lòng với Trì Quan hay không.
Ta nhớ rõ ràng, nhưng lúc này chỉ có thể giả vờ điếc.
Ngoài kia mưa vẫn rơi rả rích, còn trong phòng thì yên lặng đến mức ta nghe được cả tiếng tim mình đập.
“Ta… ta đi xem mưa đã tạnh chưa!”
Vừa đứng dậy, cổ tay liền bị giữ chặt.
Hơi ấm từ bàn tay hắn khiến ta cứng đờ tại chỗ.
—
Trì Quan nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nói:
“Tiểu Hà, ba năm rồi, ta rất nhớ nàng.
“Bao lần thoát khỏi hiểm nguy, đều nhờ nghĩ đến nàng mà gắng gượng.
“Nàng nói nàng thích tiền, ta đã kiếm được rất nhiều tiền.
“Bây giờ, nàng có bằng lòng vì tiền mà gả cho ta không?”
thở ta rối loạn, không dám quay đầu lại.
Trong đầu thoáng hiện đủ loại suy nghĩ, cuối cùng vẫn dừng lại ở khuôn mặt của Trì Quan—khuôn mặt đã bao lần len lỏi vào giấc mộng của ta.
Ta xoay người, ánh mắt chờ mong mà dè dặt.
Bàn tay khẽ nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào hàng chân mày hắn.
Một vết sẹo nhỏ nơi đó.
Từ lúc gặp lại, ta đã muốn hỏi.
—
“Ở đây, đã xảy ra chuyện gì?”
Trì Quan chớp chớp mắt, ánh lệ lấp lánh, giọng run rẩy:
“Năm đầu tiên ra ngoài bàn chuyện làm ăn, ta bị người ta lừa. Hắn cầm tách trà ném vào mặt ta, mảnh sứ văng trúng, suýt nữa thì mù!”
Ta hít một hơi lạnh: “Nếu thật sự bị mù thì sao?”
Trì Quan thở dài, vẻ mặt đầy uất ức:
“Nếu bị mù, ta sẽ không quay lại gặp nàng nữa.
“Ta chỉ còn mỗi gương mặt này là tạm nhìn được, nhưng nàng lại chẳng thèm liếc mắt lấy một lần!
“Ta đành liều mạng kiếm tiền, những thứ nàng thích, ta nhất định phải mang đến trước mặt nàng!”
—
Nước mắt hắn nóng hổi rơi xuống.
Ta không nhịn được nữa, lao vào ôm hắn, nghẹn ngào nói:
“Chàng ngốc quá! Ta có gì tốt đâu chứ?”
Không xinh đẹp như tiểu thư, không dịu dàng như tiểu thư, cũng chẳng có gia thế như tiểu thư…
Ta chẳng có gì cả.
Trì Quan siết chặt vòng tay, giọng trầm thấp khàn khàn:
“Trong lòng ta, nàng quý giá hơn tất thảy.
“Tiểu Hà, nàng nguyện ý gả cho ta không?
“Sang năm, ta đưa nàng về Giang Nam, gặp Lâm Khả Ngôn.”
—
Ta gật đầu thật mạnh.
Tiểu thư à, ba năm rồi, ta đã nghĩ thông suốt.
—
Dẫu sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ, lớn lên trong đám ăn mày, từng suýt chết vì bị chó hoang rượt đến ngã lộn cổ xuống sông…
Nhưng ta vẫn may mắn.
Ta gặp được lão La.
Một lão già râu ria xồm xoàm, nghèo kiết xác.
Ngoài việc câu cá ra thì chẳng biết làm gì khác.
Ta giặt giũ, nấu cơm, quét dọn cho lão.
Sống cùng lão năm năm, lão chưa từng đánh ta, chưa từng mắng ta.
—
Sau khi lão La mất, ta gặp được tiểu thư.
Ta đã nghĩ, đây là may mắn lớn nhất đời ta.
—
Ngày ấy, cùng tiểu thư đến trà lâu, ta đã ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu.
Điều đó khiến tiểu thư chú ý.
“Tiểu Hà, ngươi nhìn gì mà ngẩn ngơ thế?”
Tiểu thư nhìn theo ánh mắt ta, thấy một nam tử dáng người tuấn tú đứng trên phố.
“Tên thư sinh này đúng là anh tuấn!”
—
Đúng vậy, vận mệnh chính là huyền diệu như thế.
Ta mất ba năm mới hiểu, vì sao ngày ấy lại nhìn chàng đến ngây ngẩn.
—
Ông trời không bạc đãi ta, ta nhất định sẽ dùng hết sức để trân trọng những người thiện lương mà ta gặp được.
—
Tiểu kịch trường 1
Trì Quan muốn viết hôn thư.
Hắn cầm bút lông, viết tên ta lên tờ giấy đỏ.
“Tiểu Hà, nàng họ gì?”
Ta mím môi, đáp nhỏ:
“Không có họ.”
Tay Trì Quan khựng lại, mực nhỏ xuống, loang thành một vết đen.
Hắn lấy tờ giấy khác, nghiêm túc hỏi lại:
“Vậy nàng có bằng lòng mang họ ta không?”
Ta nghiêng đầu:
“Họ Trì à?”
Hắn cười gật đầu.
“Ừ, Trì Tiểu Hà.”
Ta lẩm nhẩm một chút, thấy cũng hay hay.
“Nghe cũng không tệ lắm.”
“Vậy từ nay nàng là Trì Tiểu Hà.”
—
Hắn chăm chú viết tên ta lên giấy, nét chữ phóng khoáng mà thanh tú.
“Đây là Trì Quan, đây là Trì Tiểu Hà.”
Hắn chỉ vào hai cái tên, trịnh trọng đọc lên.
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
“Biết rồi, biết rồi mà!”
Ta kéo tay áo hắn.
“Thiếp mời này, liệu tiểu thư có nhận được không?”
Trì Quan cười đáp:
“Đương nhiên, chúng ta tự mình mang đi!
“Ngày mai lên đường, vừa hay đi ngắm đây đó, đến Dương Châu đúng dịp tháng ba.”
—
### **Tiểu kịch trường 2**
Trì Quan viết rất nhiều thư cho ta.
Ta bảo hắn đọc cho ta nghe.
Hắn lại cười, từ chối:
“Ta dạy nàng biết chữ rồi, tự đọc đi.”
Ta lườm hắn, bĩu môi:
“Không đọc thì ta mang ra phố nhờ tiên sinh kể chuyện đọc hộ!”
Hắn lập tức nhéo má ta:
“Không được, trong thư toàn chuyện chẳng đứng đắn, nương tử mất mặt thì sao?”
Hừ, Trì Quan đáng ghét!
Ta biết ngay là hắn ngày thường chẳng đọc sách nghiêm chỉnh gì mà!