Say Trong Lòng Anh

Chương 2



Quán ăn được chọn nằm ngay gần đồn cảnh sát, nghe nói là của một người bạn thân của Giang Dư Bạch.

 

Gần như cả đội của anh ấy đều có mặt, ngồi kín một bàn lớn.

 

Một đám thanh niên tràn đầy sức sống, giọng ai cũng to như loa phường. Còn chưa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy họ hét lớn:

 

“Chị dâu!”

 

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống.

 

Bữa tiệc này, chủ đề chính chắc chắn không ai khác ngoài tôi và Giang Dư Bạch.

 

Có một cậu tên là Mạnh Tình, nghe nói mới vào đội năm nay. Khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười lộ rõ lúm đồng tiền và hai cái răng nanh trông cực kỳ đáng yêu, cả đội xem cậu ấy như em út.

 

Mạnh Tình ngồi đối diện tôi, tò mò hỏi:

 

“Chị dâu, chị quen đội trưởng Giang nhà bọn em thế nào vậy?”

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đáp:

 

“Quen từ nhỏ rồi, hai nhà coi như bạn lâu năm.”

 

Cả bàn lập tức ồ lên phấn khích:

 

“Vậy chẳng phải là thanh mai trúc mã sao?”

 

Tôi liếc nhìn Giang Dư Bạch bên cạnh. Anh ấy chỉ cười nhàn nhạt, hoàn toàn không có ý định giúp tôi giải vây.

 

Tôi đành thành thật khai báo:

 

“Không hẳn vậy. Vì hồi nhỏ anh ấy chẳng bao giờ cho tôi chơi cùng, toàn bắt nạt tôi thôi. Tôi sợ anh ấy lắm.”

 

Cả bàn cười ầm lên, không khí lập tức náo nhiệt.

 

“Đội trưởng Giang, hồi nhỏ anh làm sao thế hả?”

 

“Chị dâu, tối nay về nhà nhớ cấm cửa anh ấy nhé!”

 

Giang Dư Bạch cũng cười nhưng không nói gì. Đợi mọi người ồn ào xong, anh mới gắp con tôm đã bóc sẵn bỏ vào bát tôi, thong thả giải thích:

 

“Hồi nhỏ cô ấy dễ thương lắm, tôi thích chọc cho cô ấy khóc.”

 

Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, lườm anh ấy một cái sắc lẹm.

 

Mọi người vẫn chưa muốn buông tha cho tôi, lập tức có người hỏi tiếp:

 

“Chị dâu, thế sau này sao lại không ghét nữa?”

 

Cả bàn lại “ồ” lên một tràng.

 

“Câu hỏi hay đấy!”

 

“Hỏi đúng trọng tâm rồi hahaha!”

 

Câu hỏi này làm tôi lúng túng thật sự.

 

Tôi và Giang Dư Bạch đúng là thân nhau từ nhỏ, nhưng anh ấy hơn tôi ba tuổi. Cấp hai, cấp ba học lệch nhau, sau này anh vào trường cảnh sát, bị quản lý nghiêm ngặt, còn tôi thì đi du học nước ngoài, thành ra cũng chẳng gặp nhau mấy lần.

 

Hai nhà đúng là có hôn ước từ bé, nhưng thời nào rồi, ai còn coi trọng mấy chuyện đó? Hai bên gia đình cũng chẳng nhắc đến nữa.

 

Cho đến nửa năm trước, bà nội của Giang Dư Bạch bị bệnh nặng. Trước khi mất, điều bà lo nhất chính là chuyện của anh ấy, gần ba mươi tuổi rồi mà chẳng có cô gái nào bên cạnh. Bà chỉ mong trước khi đi có thể thấy anh yên bề gia thất.

 

Giang Dư Bạch hết cách, đành tìm đến tôi.

 

Ý của anh ấy là giả vờ quen nhau để dỗ bà cụ, nhưng tôi lại hiểu nhầm, tưởng anh ấy muốn thực hiện lời hứa hôn từ nhỏ.

 

Tôi cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mẹ tôi suốt ngày ép đi xem mặt, thật sự rất phiền phức.

 

Tôi nghĩ, lấy ai chẳng là lấy?

 

Giang Dư Bạch là người tôi hiểu rõ, lại đẹp trai, nấu ăn ngon, xét đi xét lại thì lấy anh ấy là lựa chọn tốt nhất.

 

Thế là hôm sau, tôi đi đăng ký kết hôn với anh ấy luôn.

 

Và chúng tôi thành vợ chồng theo cái cách trớ trêu như vậy đó.

 

Nhưng tôi đâu thể kể hết mọi chuyện ra đây? Nếu tin này lan ra ngoài, mặt mũi Giang Dư Bạch biết giấu vào đâu?

 

Vậy nên tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng nghiêm túc đáp:

 

“Tiếng sét ái tình.”

 

Cả bàn lại náo loạn.

 

Giang Dư Bạch hơi sững người, có vẻ cũng không ngờ tôi lại nói vậy.

 

“Ôi dào, nhìn mặt đội trưởng Giang kìa! Chắc là không biết chuyện này đâu nhỉ?”

 

“Ai mới là người bị tiếng sét ái tình đây?”

 

Giang Dư Bạch hoàn hồn lại, bật cười bất đắc dĩ:

 

“Tôi không phải tiếng sét ái tình. Tôi là có kế hoạch từ trước.”

 

Trong tiếng la hét ầm ĩ như muốn lật tung mái nhà, tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

 

Mặt đỏ bừng, tôi cắm đầu xuống bát cơm, thầm nghĩ:

 

Hai chúng tôi đúng là một cặp chuyên nói phét mà!

 

Đúng lúc này, Trương Hạo, đội trưởng đội hình sự, cầm ly rượu bước tới.

 

Ông ấy chính là người gọi điện cho Giang Dư Bạch lúc nãy.

 

Trương Hạo trông tầm bốn, năm mươi tuổi, râu ria lún phún như mới cạo vội trước khi ra ngoài. Nhưng nhìn đôi mắt đỏ ngầu và quầng thâm dưới mắt, ai cũng biết mấy tháng nay đội của ông ấy vất vả đến mức nào.

 

Ông đã uống kha khá, khoác vai Giang Dư Bạch, vỗ mạnh hai cái, giọng hùng hồn:

 

“Cậu đúng là có phúc, vớ được cô gái tốt thế này!”

 

Giang Dư Bạch cười gật đầu, ngoan ngoãn đáp:

 

“Đúng đúng đúng, em có phúc lắm.”

 

Trương Hạo quay sang tôi, vỗ ngực cam đoan:

 

“Em gái, sau này thằng nhóc này mà dám bắt nạt em, cứ đến đồn tìm anh! Anh đảm bảo đánh chết nó cho em xem!”

 

Giang Dư Bạch thở dài, ra vẻ cam chịu:

 

“Anh cũng muốn đánh chết em, bố mẹ em cũng muốn đánh chết em, ngay cả ông nội em cũng từng chống gậy tới đập em một trận. Em có mấy cái mạng mà dám bắt nạt cô ấy chứ?”

 

Tôi không nhịn được, phì cười.

 

Giang Dư Bạch nghiêng đầu nhìn tôi, thấy tôi cười, anh liền nhướng mày trêu chọc:

 

“Đúng không, vợ yêu?”

 

Trương Hạo lập tức làm bộ phát ngán: “Mấy người trẻ các cậu đúng là sến sẩm hết sức!”

 

Giang Dư Bạch nhướng mày, đáp tỉnh bơ:

 

“Không sến thì còn gọi gì là vợ chồng son nữa?”

 

Vợ chồng son.

 

Tôi thầm nhẩm lại hai chữ này trong lòng.

 

Sau khi đăng ký kết hôn, vì công việc của Giang Dư Bạch quá bận, bà nội anh ấy cũng vừa mất, nên chúng tôi đành hoãn lễ cưới lại.

 

Anh ấy suốt ngày chạy đông chạy tây, chúng tôi cũng chẳng gặp nhau được mấy lần.

 

Nhưng hôm nay, giữa căn phòng riêng náo nhiệt này, khi những gương mặt xa lạ vui vẻ gọi tôi là “chị dâu”, tôi mới thật sự cảm nhận được một điều: Mình đã lập gia đình rồi.

 

Nói đi nói lại, đúng là vợ chồng son thật!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.