4
Không biết ngủ được bao lâu, tôi bị tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi đánh thức.
Điện thoại để ngoài bàn trà trong phòng khách, reo mãi không dứt, tắt cũng không tắt được.
Tôi mơ màng mở mắt, thấy ngoài cửa sổ trời mới tờ mờ sáng, Giang Dư Bạch đã ngồi bên cạnh, đang mặc đồ.
Tiếng chuông làm tôi khó chịu, tôi đập nhẹ lên cánh tay anh ấy, lầm bầm: “Điện thoại kìa…”
Anh ấy kéo tay tôi nhét lại vào chăn, đắp kín mít rồi khàn giọng nói, chắc là vừa tỉnh ngủ: “Anh đi nghe, em ngủ tiếp đi.”
Nghe vậy, tôi yên tâm, “ừ” một tiếng rồi quay người ngủ tiếp.
Giấc này ngủ sâu ghê, đến khi mở mắt ra thì trời đã sáng bừng.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, tôi nghe rõ tiếng dao băm rau rào rào trong bếp, còn ngoài phòng khách thì tivi đang mở.
Tôi lười biếng ngồi dậy, định đi rửa mặt thì không thấy dây buộc tóc đâu.
Tối qua Giang Dư Bạch dọn dẹp giúp tôi, không biết anh ấy để nó ở chỗ nào.
Tôi mở cửa phòng ngủ, vừa đi ra vừa hỏi: “Anh Dư Bạch, dây buộc tóc của em…”
Câu còn chưa nói xong, tôi đã thấy Lộ Hoài An đang ngồi chễm chệ ngoài phòng khách, trừng mắt nhìn tôi.
Một bên tai nó quấn băng gạc, một tay bó bột, tay còn lại thì cầm hạt dưa nhấm nháp.
Tôi trố mắt, hét toáng lên:
“Em bị làm sao thế này?!”
Lộ Hoài An bĩu môi, làm bộ đáng thương, giọng kéo dài như muốn làm nũng:
“Chị à~ Em bị tai nạn xe rồi… đau lắm…”
Em trai mình, nhìn nó tàn tạ thế này, bảo sao tôi không xót ruột cho được!
Không biết từ lúc nào, Giang Dư Bạch đã bước ra ngoài.
Ngài đội trưởng đội hình sự lạnh lùng nghiêm túc của đội cảnh sát giờ đây lại đang mặc một cái tạp dề hoa màu hồng, đứng dựa vào cửa bếp, giọng đầy ẩn ý: “Em đoán xem cậu ấy bị tai nạn kiểu gì?”
Tôi quay phắt đầu lại, vừa lúc chạm phải ánh mắt đầy trêu chọc của anh ấy.
“Sao mà bị thế?” Tôi hỏi.
Lộ Hoài An lập tức hét lên: “Anh rể! Đừng nói!”
Giang Dư Bạch nhún vai, rất thoải mái: “Được thôi, anh không nói, tự cậu kể với chị cậu đi.”
Anh ấy lại quay sang tôi, giọng như dỗ trẻ con: “Lộ Gia Thiện, em rửa mặt chưa? Mau đi rửa tay ăn cơm.”
Mãi đến khi ngồi vào bàn ăn, thấy tôi sắp hết kiên nhẫn, cuối cùng Lộ Hoài An mới miễn cưỡng kể lại sự tích sáng nay.
Thì ra sáng nay, nó đi xe máy đúng vào giờ cao điểm, đường đông như mắc cửi.
Có một chiếc xe cứu thương bị kẹt, không thể di chuyển nhanh được.
Nó nhớ lại mấy video trên mạng, có người đi xe máy mở đường giúp xe cứu thương, thế là hăng hái muốn làm anh hùng một phen.
Kết quả… nó đâm thẳng vào đuôi xe luôn.
Người trên xe cứu thương liếc nhìn, thấy cũng tiện, thế là khiêng luôn nó lên xe.
Tôi cười đến mức gục xuống bàn, không cầm nổi đũa.
Cười mãi, tôi bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
L“Hôm nay không phải cuối tuần, em không ở trường sao? Sao lại đi xe máy ngoài đường?”
Lộ Hoài An lập tức im lặng.
Giang Dư Bạch nhịn cười, liếc tôi một cái: “Anh còn đang nghĩ không biết bao giờ em mới phát hiện ra chuyện này.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy: “Sao anh không nhắc em?”
Anh ấy làm bộ vô tội: “Anh đâu dám đắc tội với em vợ?”
Lộ Hoài An lúng túng vô cùng: “Là em bảo anh rể đừng nói, em sợ chị mắng em.”
Tôi chỉ thẳng tay vào nó: “Trốn học đúng không? Mau khai thật đi!”
Nó còn định làm nũng:
“Ôi chị ơi… Chị nhìn em bị thương thế này rồi, tha cho em đi…”
“Em mà không nói, chị đánh gãy tay còn lại cho cân xứng đấy?”
Nó lập tức khai:
“Em không đi học.“
“Em muốn chết hả! Học lớp 12 rồi mà còn trốn học? Em nghĩ chị không dám đánh gãy chân em hả?”
Tôi đứng bật dậy định đánh nó, nó phản xạ nhanh, lập tức né.
“Trốn học đi đâu? Mau nói rõ!”*
Nó lí nhí: “Đi xem đua xe…”
Tôi giận đến nổ đom đóm mắt:
“Học lớp 12 rồi còn trốn học đi xem đua xe? Em muốn chết hả?!”
Giang Dư Bạch kéo tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Ăn cơm đi, ăn cơm đi, nó vẫn là trẻ con mà, em chấp nhặt gì với nó? Có gì thì từ từ nói.”
Tôi giận đến mức đầu óc quay cuồng, chẳng buồn kiêng nể nữa, quay sang mắng luôn:
“Anh đừng có mà bao che cho nó!”
Anh ấy nắm tay tôi, nháy mắt cười: “Anh không xin, anh chỉ sợ em giận quá thôi.”
Một câu này làm tôi đỏ mặt ngay lập tức.
Sau khi ăn xong, chúng tôi đưa Lộ Hoài An về trường.
Cả ba đứa đều tốt nghiệp cùng một trường cấp ba. Trùng hợp hơn nữa, giáo viên chủ nhiệm năm lớp 12 của Giang Dư Bạch và Lộ Hoài An lại là cùng một người – thầy Đặng.
Trên đường đi, Lộ Hoài An thở dài thườn thượt: “Nếu thầy Đặng biết em trốn học, chắc chắn lại bị phạt cho xem.”
Tôi hừ lạnh: “Muốn người không biết, trừ khi đừng có làm. ”
Nó cãi ngay: “Em đã lên kế hoạch kỹ lắm rồi! Hôm qua tan học muộn em mới chuồn ra ngoài, chỉ cần kịp về trường trước tiết đầu tiên sáng nay là được, ai mà phát hiện ra chứ?”
Tôi tặc lưỡi, ra vẻ tiếc nuối: ” Ôi chao, tiếc quá ha?”
Lộ Hoài An lập tức ngậm miệng.
Tôi nhìn nó từ đầu đến chân, lắc đầu thất vọng: “Còn biết trốn học nữa, học cái thói xấu này từ ai vậy?”
Nó lí nhí: “Học từ anh cả…”
Tôi: “…”
Lộ Kính Mộ – anh cả của nó, hồi cấp ba đúng chuẩn “con sâu làm rầu nồi canh”. Yêu đương, đánh nhau, trốn học, trò gì cũng có mặt. Vậy mà thành tích lại cực tốt, làm thầy cô vừa yêu vừa hận.
Tôi nhất thời cạn lời, trong lòng mắng anh ta không sót câu nào.
Giang Dư Bạch ngồi ghế lái bật cười: “Em nói thêm vài câu nữa là chị em tức chết đấy.”
Tôi lườm anh ấy: “Đang dạy dỗ trẻ con, anh xen vào làm gì?”
Anh ấy lập tức im lặng, ngoan ngoãn lái xe, đổi chủ đề:
“Thầy Đặng giờ vẫn nóng tính thế à?”
Lộ Hoài An lập tức bật mode tám chuyện, người nghiêng hẳn về phía trước, suýt nữa chui luôn vào khoảng trống giữa ghế lái và ghế phụ:
” Nóng gì mà nóng! Phải gọi là bốc mùi luôn ấy! Giống như bùn thối trong mương bốc lên, hôi không ngửi nổi!”
Tôi bật cười: Cái ví von gì thế này?
Thấy tôi cười, nó càng hăng say:
“Thầy ấy nói dạy xong khóa này là nghỉ hưu rồi, thế mà còn sung lắm! Em thấy thầy ấy còn trâu hơn tụi em nữa!”
“Mỗi lần thi xong, ai cũng phải vào văn phòng thầy giải trình từng lỗi sai. Sai chỗ nào? Vì sao sai? Lẽ ra phải làm thế nào? Kiểu tra khảo đến nơi luôn!”
“Mà thầy ấy mắng học sinh trước lớp không nể nang ai hết, ai làm bài không tốt là chuẩn bị tinh thần đi! ”
“Thầy còn có bộ phân loại học sinh huyền thoại nữa! Anh rể biết không? ”
Lộ Hoài An quay sang hỏi Giang Dư Bạch.
Giang Dư Bạch gật đầu, mặt mang vẻ hoài niệm: Nhớ chứ. Hồi đó, anh bị xếp vào nhóm “Tham vọng cao ngút trời”.
Tôi và Lộ Hoài An cười phá lên.
Giang Dư Bạch bất lực: “Cái phân loại này toàn để mắng người thôi, chẳng có từ nào nghe lọt tai cả.”
Lộ Hoài An gật đầu: “Chuẩn luôn.”
Tôi tò mò: “Thế còn em?”
Lộ Hoài An hắng giọng, nghiêm mặt, bắt chước y chang giọng thầy Đặng:
” Lộ Hoài An! Em chính là điển hình của loại “không đánh không nên người”! Không đánh em, em sẽ là con sâu làm hỏng cả nồi canh! Phải cầm dao rượt đuổi sau lưng em, em mới chịu chạy!”
Nó ngừng một chút, giơ ngón tay lên, hùng hồn tuyên bố: Em chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả!
– Tùy sóng dạt trôi!