Say Trong Lòng Anh

Chương 7



Vừa bước vào khu chung cư, tôi đã nghe thấy có người gọi mình, liền quay đầu lại.

 

Giang Dư Bạch đang chơi bóng rổ với mấy người trong đội ở sân bóng gần đó. Cả đám vừa cười đùa vừa đồng thanh gọi:

 

“Chị dâu!”

 

Giang Dư Bạch liếc tôi một cái, mặt không cảm xúc, rồi tiếp tục ném bóng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

Sự lạnh lùng đó làm cả đội sững sờ, còn tôi thì đứng chết trân, không biết phải làm sao.

 

Lúc nhìn thấy Giang Dư Bạch, tim tôi như bị ai đó bóp chặt. Nhưng khi thấy anh ấy làm như không thấy tôi, trái tim vốn đang treo lơ lửng ấy cuối cùng cũng… rơi cái “bịch” xuống đất, vỡ vụn.

 

Mũi cay xè, tôi suýt khóc.

 

Mấy người trong đội nhìn nhau, ai nấy đều lộ vẻ ngơ ngác. Cuối cùng, Mạnh Tinh chạy đến chỗ tôi, gãi đầu cười ngốc nghếch:

 

“Chị dâu…”

 

Nhìn thấy tôi xách một đống túi, cậu ta nhiệt tình đề nghị:

 

“Chị dâu để em xách giúp cho!”

 

Nghĩ đến cái túi chứa bộ đồ mà Tống Triết mua, tôi giật mình ôm chặt lấy:

 

“Không cần! Chị tự xách được!”

 

Mạnh Tinh thấy tôi phản ứng dữ dội thì có chút bối rối, nhưng cũng không hỏi thêm. Cậu ta nhìn tôi, rồi quay lại nhìn Giang Dư Bạch vẫn đang lạnh lùng, bỗng hạ giọng hỏi dò:

 

“Chị dâu, chị với đội trưởng Giang… cãi nhau à?”

 

Tôi gượng cười, lòng chua xót: “Ừ, chị làm anh ấy giận rồi…”

 

Mạnh Tinh gật gù đầy thấu hiểu: “Chả trách, từ nãy đến giờ nhìn anh ấy cứ khó ở thế nào ấy…”

 

Chuyện vợ chồng, nói ra cũng ngại, tôi đành vẫy tay chào:

 

“Mấy đứa chơi vui nhé, chị về trước đây.”

 

“À ờ… Chị về nhé…”

 

Tôi quay người đi, mũi cay cay, mắt đỏ hoe.

 

Giang Dư Bạch chưa từng đối xử với tôi như thế này bao giờ.

 

Tôi biết anh ấy đang giận, hoặc như Tống Triết nói là đang ghen.

 

Tống Triết bảo, chuyện này đã từ lâu lắm rồi, Giang Dư Bạch không phải kiểu người để ý đến “quá khứ tình trường” của tôi, cũng chẳng quan tâm tôi đã từng yêu ai hay chưa. Anh ấy chỉ đang ghen. Tôi chỉ cần dỗ dành rồi giải thích rõ ràng là xong.

 

Nhưng vấn đề là… tôi không thể mở miệng nói ra tên của “người đó”.

 

Vì “người đó” chính là… Giang Dư Bạch.

 

Tôi thích anh ấy, có lẽ còn sớm hơn cả khi anh ấy thích tôi.

 

Hồi nhỏ, tôi vừa thích vừa ghét anh ấy. Ghét vì suốt ngày bị anh ấy chọc khóc, thích vì dù chọc tôi đến phát khóc, anh ấy vẫn là người dỗ tôi nín.

 

Tôi luôn chạy theo sau anh ấy, miệng réo không ngừng:

 

“Anh Dư Bạch ơi~”

 

Lên cấp hai, đúng vào độ tuổi dễ rung động, tôi bị cuốn vào những cuốn tiểu thuyết thanh xuân đầy ắp những câu chuyện tình yêu mơ mộng. Và cũng vào lúc đó, tôi nhận ra Giang Dư Bạch đã lớn lên thành một chàng trai mà mỗi khi nhìn thấy, tim tôi lại đập loạn xạ.

 

Nhưng anh ấy thì vẫn thản nhiên, cứ coi tôi như cô em gái nhỏ ngày nào, còn vô tư khoác vai bảo:

 

“Anh Dư Bạch dẫn em đi mua kẹo nhé!”

 

Tôi giấu những cảm xúc bối rối đó vào lòng, như giấu một viên kẹo bí mật, chỉ mình tôi biết vị của nó ngọt ngào hay chua xót.

 

Sau khi Giang Dư Bạch tốt nghiệp cấp ba, tôi mới vào lớp mười.

 

Tôi từng đứng rất lâu trước bức ảnh của anh ấy trong “Hội trường danh nhân” của trường.

 

Bạn học chỉ vào ảnh của Lộ Kính Mộ rồi xuýt xoa:

 

“Gia Gia, đây là anh cậu à? Cậu sướng thật đấy, anh trai vừa đẹp trai vừa học giỏi thế này.”

 

Tôi ngẩng đầu nhìn bức ảnh của Giang Dư Bạch, lặng lẽ ngắm rất lâu, chỉ đáp lại một tiếng ngắn ngủi.

 

Bạn học tò mò nhìn theo ánh mắt tôi, rồi lại trầm trồ:

 

“Ôi trời, người này cũng đẹp trai ghê! Còn học ở Đại học Công an nữa… Đây cũng là anh cậu à?”

 

Tôi lập tức hừ một tiếng, giọng mang theo chút ngượng ngùng không ai nhận ra:

 

“Anh ấy không phải anh tớ đâu.”

 

Ba năm cấp ba, số lần tôi gặp Giang Dư Bạch chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Nhưng trong những ngày tháng ngập đầu với sách vở và bài tập, bức ảnh cậu thiếu niên tuấn tú trong khung kính lại trở thành động lực lớn nhất của tôi.

 

Tôi luôn nghĩ, mình phải giỏi hơn, phải thi cao hơn, phải vào một trường đại học xứng đáng với anh ấy.

 

Cuối cùng, tôi không làm mình thất vọng.

 

Mùa hè sau kỳ thi đại học, tiếng ve kêu râm ran khắp nơi.

 

Tôi vừa học lái xe, vừa chờ từng ngày Giang Dư Bạch được nghỉ. Nhưng vì thực tập, anh ấy về muộn, tận giữa tháng Tám mới có mấy ngày rảnh.

 

Lần đầu tiên tôi gặp lại anh ấy sau ba năm là trong một bữa ăn do Lộ Kính Mộ rủ.

 

Tối đó, cả đám uống không ít. Tôi – một người vừa mới có bằng lái, đương nhiên bị đẩy lên làm tài xế.

 

Trên đường về, tôi quay sang nhìn Giang Dư Bạch, thấy anh ấy đang tựa vào cửa kính xe, ngủ say hay đang ngà ngà không rõ. Nhưng rõ ràng là chưa thắt dây an toàn.

 

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ấy, gọi nhỏ:

 

“Anh Dư Bạch, thắt dây an toàn vào đi.”

 

Anh ấy không động đậy.

 

Nghe tiếng mấy người phía sau đã ngủ say, tôi nghĩ, chắc không ai để ý đâu, để tôi thắt cho anh ấy vậy.

 

Tôi đỏ mặt, cúi người kéo dây an toàn.

 

Vừa mới chạm vào dây, Giang Dư Bạch bỗng mở mắt.

 

Mặt chúng tôi rất gần nhau.

 

Tôi thậm chí còn nhìn rõ đôi mắt đẹp của anh ấy, hơi men mơ màng làm ánh nhìn trở nên dịu dàng hơn hẳn.

 

Anh ấy nhìn tôi vài giây, rồi bỗng nhẹ nhàng ngẩng đầu… đôi môi ấm áp chạm nhẹ vào khóe môi tôi.

 

Chỉ thoáng qua rồi rời đi.

 

Anh ấy mỉm cười đầy hài lòng, giọng nói mơ hồ như đang nói mớ:

 

“Em phải đợi anh…”

 

Không biết anh ấy đang nói với ai, nói xong liền nghiêng đầu ngủ tiếp.

 

Chỉ có tôi, ngồi im như hóa đá.

 

Trong khoang xe tĩnh lặng, tim tôi đập thình thịch, rối loạn như trống trận.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.