10.
Vừa bước vào nhà, tôi ôm đống quần áo định chui thẳng vào phòng tắm thì Giang Dư Bạch cũng vừa mở cửa đi vào.
Không hiểu sao, ngay giây phút ấy, tôi có cảm giác mình như con chuột trốn trong cống, sợ bị phát hiện. Cả người cứng đờ, đứng im re trong phòng tắm, căng thẳng đến mức nín thở.
Ngoài kia, tiếng cửa tủ giày mở ra, đóng lại nhẹ nhàng. Anh đang thay giày.
Tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần.
Lại một tiếng “cạch” nữa, anh mở tủ quần áo. Lấy đồ?
Tim tôi đập thình thịch, càng lúc càng căng thẳng. Đúng lúc đó, tay nắm cửa phòng tắm bị xoay.
Tôi hốt hoảng lên tiếng ngay lập tức: “Em đang tắm!”
Bên ngoài im lặng vài giây.
Sau đó là tiếng bước chân xa dần. Chắc anh đi sang phòng tắm khác rồi.
Tôi nhẹ nhõm thở phào, vội bật nước nóng.
Tắm xong, tôi đỏ mặt mặc bộ quần áo kia vào. Lúc mua đã thấy kiểu dáng hơi nhỏ, mặc lên người quả nhiên bó sát, ôm đến từng đường nét. Còn cái áo sơ mi… cái cúc trên cùng thì như muốn bật ra.
Tôi đứng trước gương, nhìn hình ảnh phản chiếu trong làn hơi nước còn chưa tan hết. Mái tóc dài hơi xoăn, đôi mắt long lanh, bờ môi ửng hồng. Tôi nuốt nước bọt, tự an ủi mình: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Rồi tôi tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường, ánh sáng dịu dàng mờ ảo.
Bên ngoài vang lên tiếng nước chảy.
Chẳng bao lâu sau, tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Tiếng bước chân tiến lại gần.
Tôi nấp bên cạnh cửa, tim đập mạnh như trống hội.
Cửa mở.
Tôi lập tức nhón chân, từ phía sau bịt mắt Giang Dư Bạch.
Anh hơi căng người theo phản xạ, nhưng chỉ một giây sau, khi nhận ra mùi hương quen thuộc, anh thả lỏng, không giãy giụa, chỉ đứng yên.
Tôi thổi nhẹ vào tai anh, thấy bả vai anh khẽ run. Tôi khẽ vuốt dọc từ lưng lên vai anh, lòng đầy đắc ý.
Bất ngờ, anh đưa tay nắm chặt cổ tay tôi, giọng lạnh lùng: “Em làm gì vậy?”
Tôi cười tít mắt, bỏ tay ra, ngón trỏ nghịch ngợm lướt từ sống mũi xuống môi anh: “Xin lỗi anh mà!”
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như ẩn chứa một cơn bão.
Sự bình tĩnh của anh làm tôi bối rối.
Tôi hất cằm, làm bộ giận dỗi, vỗ lên ngực anh: “Không thích thì thôi!” rồi quay người bỏ đi.
Chưa kịp bước được nửa bước, tôi bị anh kéo lại, ôm chặt vào lòng.
Anh cúi đầu, một tay giữ eo tôi, một tay nâng cằm tôi lên, rồi đột ngột hôn xuống.
Nụ hôn nóng bỏng như muốn nhấn chìm tôi trong ngọn lửa.
Anh thở hổn hển, giọng khàn đi: “Học ai thế?”
Tôi bị hôn đến mắt long lanh, còn sức đâu mà trả lời?
Giang Dư Bạch bế bổng tôi lên, tôi thuận thế quấn chân quanh eo anh, tay ôm cổ anh.
Mắt đối mắt, hơi thở hòa quyện.
Anh nhẹ nhàng hôn lên cằm tôi, giọng trầm trầm trêu chọc: “Ai dạy em vậy? Hửm?”
Hơi nóng bao trùm, mùi sữa tắm hòa quyện với mùi hương riêng của anh. Bầu không khí bỗng trở nên mập mờ hơn bao giờ hết.
Tôi vòng tay ôm lấy gáy anh, nhìn sâu vào mắt anh, mỉm cười tinh nghịch: “Anh không thích sao?”
Giang Dư Bạch nhìn tôi vài giây, rồi bật cười.
Ngay sau đó, tôi bị anh ném xuống giường.
Cả người bị anh đè lên.
Anh cúi xuống, hơi thở nóng rực bên tai tôi: “Thích… thích đến phát điên rồi.”
Tay anh siết chặt eo tôi, siết đến mức tôi không thở nổi, như muốn khảm tôi vào cơ thể anh.
Anh giữ quyền chủ động, dẫn dắt từng nhịp thở của tôi.
Giữa cơn cuồng nhiệt, anh đột nhiên chậm lại, một tay vuốt mái tóc dài của tôi, một tay ghìm chặt eo tôi, giọng nói trầm thấp như cười mà không phải cười: “Hắn là ai?”
Tôi mơ màng đáp: “Anh…”
Anh hừ lạnh, cúi xuống cắn nhẹ lên vai tôi: “Đồ lừa đảo.”
Giọng anh có chút ghen tuông, có chút giận dỗi: “Em thích người đó đúng không?”
Tôi sắp khóc đến nơi, nức nở gật đầu: “Thích, thích… Nhưng mà chậm lại chút…”
Anh giữ chặt cằm tôi, ép tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh sâu thẳm như muốn nuốt chửng tôi.
Rồi anh cúi xuống, hôn lên khóe môi tôi, giọng nói khàn khàn, thấp trầm như dụ dỗ:
“Chỉ được thích mình anh, biết chưa?”
Tôi gật đầu, thành khẩn đáp: “Biết rồi… biết rồi…”
Anh vuốt ve mặt tôi, cuối cùng mới hài lòng, cúi xuống hôn lên trán tôi, nhẹ giọng thở dài:
“Ngoan lắm…”