Say Trong Lòng Anh

Chương 9



Sau cái đêm định mệnh ấy, tôi và Giang Dư Bạch rất ăn ý mà không nhắc lại tờ nhật ký kia hay người bí ẩn nọ. Cứ như thể cả hai đều ngầm hiểu rằng, có những chuyện tốt nhất là cứ để nó trôi qua như một giấc mộng đẹp.

 

Mà đúng là sau chuyện đó, quan hệ của chúng tôi cũng thân mật hơn hẳn, không còn kiểu khách sáo hay giữ kẽ như trước nữa. Những cử chỉ thân mật dần trở thành thói quen, đến mức tự nhiên đến nỗi chính tôi cũng bất ngờ.

 

Cận kề năm mới, công việc ở đội cảnh sát của Giang Dư Bạch vốn đã nhiều, lại gặp đúng vụ lừa đảo viễn thông lớn, lần theo manh mối lại kéo ra cả một loạt băng nhóm và trang web phạm tội. Cả đội cảnh sát hình sự bị cuốn vào cơn lốc tăng ca không hồi kết.

 

Tôi cũng chẳng rảnh rỗi gì, hết chạy qua văn phòng, rồi lại lao ra công trường, chợ vật liệu xây dựng, bận rộn đến nỗi có ngày quên cả ăn cơm. Thành ra, hai chúng tôi lại có một khoảng thời gian ít gặp nhiều xa.

 

Có hôm anh bận đến tận khuya, chẳng kịp về nhà, đành ngủ lại ở ký túc xá đội cảnh sát. Những lần hiếm hoi về nhà thì cũng đã là nửa đêm, tắm rửa xong liền nhẹ nhàng chui vào chăn. Tôi nhiều lần tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện mình đang được ôm chặt trong vòng tay anh, nhưng sáng ra mở mắt thì anh đã đi từ bao giờ.

 

Dù bận rộn là thế, nhưng mỗi khi rảnh rỗi, anh vẫn nhắn tin WeChat cho tôi.

 

Toàn những chuyện vặt vãnh kiểu như: “Hôm nay đi đâu?”, “Ăn gì?”, “Gặp ai?”.

 

Tôi cũng không hiểu nổi, rõ ràng mới mấy tháng trước còn chưa thân thiết gì, vậy mà giờ lại giống như đang yêu nhau thật sự, hơn nữa còn là giai đoạn cuồng nhiệt đến mức chẳng cần nói ra cũng tự hiểu.

 

Tối hôm đó, hiếm hoi lắm mới có dịp Giang Dư Bạch về sớm. Hai chúng tôi ăn tối xong, ngồi xem phim trên sofa, rồi chẳng biết thế nào mà lăn lên giường lúc nào không hay.

 

Ga giường mềm mại, nhưng cơ thể tôi lại như bị nhấn chìm trong hơi thở nóng bỏng của Giang Dư Bạch. Anh chống một tay xuống bên cạnh tôi, ánh mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, như một con thú săn mồi đang chờ đợi con mồi của mình tự sa vào bẫy.

 

Bàn tay anh chậm rãi trượt dọc sống lưng tôi, đầu ngón tay lướt qua từng đốt sống, mang theo hơi nóng khiến tôi run nhẹ. Khóa áo bị kéo xuống, mảnh vải trượt khỏi bờ vai, để lộ làn da trắng mịn bên dưới.

 

Giang Dư Bạch không vội vã, mà cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh của tôi.

 

Rồi tiếp tục hôn xuống thấp hơn.

 

Mỗi điểm anh chạm vào đều để lại một vệt nóng bỏng, như đang khắc sâu sự chiếm hữu của mình.

 

Tôi khẽ cựa quậy, muốn nói gì đó, nhưng vừa hé môi, anh đã nắm lấy cổ tay tôi, ghim chặt xuống giường.

 

“Đừng nhúc nhích.” Giọng anh khàn khàn, như thể đang kiềm chế điều gì đó.

 

Tôi nuốt khan, cảm nhận từng nhịp thở của anh phả lên da mình.

 

Hơi thở nóng rực, nụ hôn ngày càng sâu.

 

Bàn tay anh siết chặt eo tôi, kéo tôi sát vào cơ thể cứng rắn của mình.

 

Hơi nóng giữa hai chúng tôi như bùng cháy.

 

Anh hôn tôi đến mức đầu óc trống rỗng, ý thức dần chìm vào vòng tay mạnh mẽ ấy.

 

Lúc anh vừa mới cởi váy tôi ra, điện thoại bỗng réo lên inh ỏi.

 

Anh giữ chặt cổ tay tôi không cho tôi đi:  “Kệ nó.”

 

Tôi lo có chuyện gấp ở studio, kiên quyết muốn nghe máy.

 

Giang Dư Bạch hết cách, đành đè tôi xuống giường, tự mình đứng dậy đi lấy điện thoại:  “Sàn nhà lạnh lắm, để anh lấy giúp em…”

 

Tôi ngồi dậy, nhìn theo anh cầm điện thoại lên xem, rồi ngay giây tiếp theo, anh thản nhiên nghe máy:  “Mẹ ạ?”

 

Tôi giật mình lao tới giật lại điện thoại:  “Mẹ nào cơ?”

 

Anh thong thả né người, không đưa điện thoại cho tôi, còn vỗ nhẹ lên tay tôi một cái.

 

Tôi trừng mắt lườm anh, anh lại cười, giọng điệu đầy ẩn ý:

 

“Khuya thế này, mẹ đoán xem bọn con đang làm gì nào?”

 

Tôi đơ người mất vài giây, rồi mặt đỏ bừng. Không ngờ anh dám nói chuyện kiểu này với mẹ mình – chính là mẹ Vương Đan Lôi, trước đây là mẹ nuôi của tôi, giờ lại thành mẹ chồng.

 

Tôi lập tức bật dậy khỏi giường, lao tới định giật lại điện thoại.

 

Giang Dư Bạch né sang một bên, tiếp tục trò chuyện tỉnh bơ:

 

“Mẹ có chuyện gì nói với con không phải cũng như nhau à?”

 

“Nhỡ mẹ định giấu con bàn mưu gì thì sao?”

 

“Mẹ, có chuyện gì mẹ nói nhanh đi. Gia Thiện đang giành điện thoại với con đây…”

 

Anh bỗng quay sang hỏi tôi:  “Sáng mai em có rảnh không?

 

Tôi còn đang tức anh chuyện giật điện thoại, bực bội đáp:  “Liên quan gì đến anh?”

 

Anh không đổi sắc, bình thản nói:  “Mẹ anh hỏi.”

 

Tôi trừng mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, cuối cùng đành chịu thua: “Rảnh!

 

Anh quay đầu nói vào điện thoại:  “Mẹ, cô ấy rảnh… Sáng mai con lái xe đưa cô ấy qua… Được rồi, không có chuyện gì nữa thì con cúp đây.”

 

Dứt lời, anh ném điện thoại lên sofa, rồi quay lại ôm tôi tiếp.

 

Tôi chưa từng thấy ai mặt dày như anh.

 

“Mẹ anh nói sáng mai muốn đưa em đi dạo phố, mua túi xách và quần áo cho em.”

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã tiếp tục cúi xuống hôn tôi. Tôi cố tình quay đầu né, giằng co một hồi, cuối cùng cũng không thắng nổi sức anh.

 

Thế nhưng đúng lúc này, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Một dòng nhiệt chảy ra bên dưới.

 

Tôi lập tức chống tay lên vai anh:  “Đợi đã!”

 

Giang Dư Bạch cau mày, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”

 

Tôi vội vàng lao thẳng vào nhà vệ sinh.

 

Một lúc sau, tôi ỉu xìu bước ra.

 

Giang Dư Bạch vẫn đang ngồi trên giường, mặt đăm chiêu. Sau một hồi suy nghĩ, anh ôm gối nằm vật ra, trông chẳng khác gì một đứa trẻ vừa bị giật mất cây kẹo mút.

 

Tôi nhìn mà nhịn cười đến nội thương.

 

Lúc sau, anh vẫn giữ nguyên gương mặt cau có, lặng lẽ vào bếp nấu một bát nước đường đỏ, bưng đến trước mặt tôi, giọng đầy ấm ức:  “Uống đi, uống xong ngủ sớm.”

 

Nhìn biểu cảm của anh, tôi thật sự không nhịn được nữa, bật cười ha hả.

 

Sáng hôm sau, anh lái xe đưa tôi đến chỗ mẹ Vương.

 

Mấy ngày đèn đỏ tôi không bị đau bụng, nhưng lại rất buồn ngủ, người lúc nào cũng uể oải. Giang Dư Bạch thấy tôi liên tục ngáp liền hỏi:  “Hay là anh nói với mẹ một tiếng để em ở nhà nghỉ ngơi nhé?”

 

Tôi lắc đầu:  “Không cần… Lâu lắm rồi em chưa đi dạo phố, hôm nay đúng lúc đi cùng mẹ nuôi.”

 

Trước khi ra cửa, anh ngồi xổm giúp tôi đi giày.

 

Vừa định xỏ tất cho tôi, anh bỗng bóp nhẹ cổ chân trần, ánh mắt chợt lóe lên:  “Hôm nào mua cho em mấy chiếc lắc chân vàng nhé, da em trắng, đeo vào chắc chắn đẹp lắm.”

 

Tôi trêu anh:  “Chỉ mua lắc chân thôi à?”

 

Anh ngẩng đầu nhìn tôi hai giây, bật cười, vừa giúp tôi đi tất vừa gật đầu:  “Làm sao chỉ có vậy được? Dây chuyền vàng, khuyên tai vàng, nhẫn vàng, em thích gì thì mua cái đó.”

 

Tôi không do dự mà đáp ngay:  “Em thích hết, phải làm sao đây?”

 

Anh thở dài đầy bất lực:  “Con gái thích thì cứ mua thôi, còn làm sao được nữa?”

 

Tôi bật cười, đá nhẹ vào ngực anh:  “Nuôi con gái à?”

 

Anh nhướn mày:  “Dù có con gái cũng không được cưng như em đâu.”

 

Rồi anh nắm tay kéo tôi đứng dậy:  “Đi thôi, mẹ của con. Đưa em đi gặp bà nội của con để mua dây chuyền vàng, nhẫn vàng, lắc chân vàng… còn gì nữa nhỉ?”

 

Tôi không nhịn được cười:

 

“Còn khuyên tai vàng nữa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.