Say Trong Lòng Anh

Chương 6



7

Cuối năm, công việc ở studio của tôi bận như chạy giặc.

 

Công trường dự kiến nghỉ thi công vào ngày 27 tháng Chạp, mà cả ngành xây dựng trước Tết thì cứ gọi là bận tối mắt tối mũi. Vừa phải quyết toán tài chính cuối năm, vừa lo bàn giao công trình để sau Tết còn có cái mà làm tiếp.

 

Hôm nay, tôi phải đi chọn thép ở trung tâm vật liệu từ sáng sớm.

 

Sau khi đưa tôi đến studio, Giang Dư Bạch liền quay về.

 

Cả buổi sáng đầu tắt mặt tối, đến lúc xong việc, chủ đầu tư lại chê giá nguyên vật liệu cao quá, tôi đành phải lục lại bản thiết kế, tìm cách tối ưu chi phí.

 

Chợt nhớ ra năm ngoái mình từng làm một phương án tương tự, nhưng lúc đó bị nội bộ bác bỏ. Thế mà bây giờ, nó lại hợp với yêu cầu của chủ đầu tư một cách kỳ lạ.

 

Tôi lập tức gọi cho Giang Dư Bạch, nhờ anh vào thư phòng tìm giúp túi tài liệu cũ, chụp lại bản vẽ rồi gửi qua cho tôi.

 

Anh trả lời rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gửi ảnh đến.

 

Tôi đưa bản vẽ cho An Khanh – đối tác của mình xem, anh ấy hào hứng gật gù, cảm thấy phương án này khá ổn. Thế là hai đứa bắt tay vào chỉnh sửa lại tài liệu và tính toán ngân sách.

 

Bận đến tận hai giờ chiều mới có thời gian ăn trưa.

 

Vừa ăn vừa lướt tin nhắn, tôi mới phát hiện ngoài ảnh bản vẽ, Giang Dư Bạch còn gửi thêm hai dòng tin nhắn.

 

Một bức ảnh.

 

Hai dòng chữ.

 

【Lúc tìm tài liệu cho em, anh làm rơi một cuốn sổ, tờ giấy này rơi ra.】

 

【Hắn là ai?】

 

Tôi ngơ ngác, vừa xúc cơm vừa mở ảnh ra xem.

 

Và ngay giây tiếp theo, tôi khựng lại.

 

Trong ảnh là một tờ giấy cũ, mép đã hơi ố vàng. Giấy của sổ còng, nhìn khá bình thường.

 

Nhưng chữ trên đó…

 

Nét chữ thanh mảnh, vài dòng ngắn ngủi, có nhiều chỗ bị gạch xóa. Nhìn là biết người viết lúc ấy bối rối đến mức nào.

 

【Ngày 27 tháng 8, trời âm u.】

【Anh ấy hôn tôi.】

【Tôi không biết phải làm sao, tôi rất muốn khóc, nhưng tôi không dám nói với ai.】

【Nếu tôi nói ra, sau này làm sao tôi có thể đối mặt với anh ấy.】

【Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……】

 

Dòng nhật ký ngắn ngủi kết thúc ở đó.

 

Tôi đọc mà tim đập nhanh hơn một nhịp.

 

Đây là nhật ký của tôi.

 

Chắc là từ mười năm trước.

 

Hồi cấp ba tôi có thói quen viết nhật ký, nhớ mang máng là từng tiện tay đặt cuốn sổ lên giá sách. Có lẽ tờ này lúc đó bị rơi ra, rồi bị kẹp lẫn vào đống tài liệu, đến hôm nay lại vô tình rơi xuống… và bị Giang Dư Bạch nhìn thấy.

 

Xong.

 

Lần này thì xong thật rồi.

 

Tôi “hự” một tiếng, gục xuống bàn, đầu óc trống rỗng.

 

Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi anh ấy gửi tin nhắn đó.

 

Bình thường tôi trả lời tin nhắn ngay lập tức, giờ thì im bặt. Chắc chắn anh ấy đang nghĩ tôi chột dạ không dám trả lời đây mà.

 

Đang vò đầu bứt tóc, tin nhắn WeChat lại vang lên.

 

Là Giang Dư Bạch.

 

【Lộ Gia Thiện, em giỏi lắm.】

 

Chỉ ba chữ, mà tôi như nghe thấy giọng anh nghiến răng ken két.

 

Từ bé đến giờ, trừ hồi nhỏ hai đứa chơi bùn ra thì chưa bao giờ anh gọi cả họ lẫn tên tôi như vậy.

 

Chắc tức lắm rồi.

 

Cũng đúng thôi. Tôi từng hùng hồn tuyên bố với anh ấy rằng mình chưa từng yêu ai.

 

Mà giờ thì…

 

Tôi tuyệt vọng.

 

Lắp bắp gõ vài chữ định nhắn lại, rồi lại xóa. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không dám trả lời.

 

Cơm cũng chẳng buồn ăn nữa, chỉ mải lo nghĩ xem làm sao để thoát tội.

 

Đúng lúc này, An Khanh giục tôi ra công trường.

 

Tôi nghĩ bụng: Thôi kệ, cứ lơ đi đã, tối về nhà rồi tính sau. Dù sao anh ấy cũng không thể đánh chết mình được.

8

Kết quả của việc “đâm lao thì phải theo lao” là cả buổi chiều tôi chẳng thể tập trung nổi, suýt nữa còn giẫm phải đinh thép.

 

Sau khi từ công trường trở về, tôi vừa tự động viên bản thân vừa thầm cầu nguyện thần linh phù hộ.

 

Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại reo lên — là Tống Triết.

 

Tống Triết là chị dâu tôi, cũng là bạn gái từ thời học sinh đến khi mặc váy cưới của Lộ Kính Mộ. Chị ấy là huấn luyện viên chó nghiệp vụ ở căn cứ cảnh khuyển của tỉnh.

 

Mấy ngày trước chị ấy đi bồi dưỡng nghiệp vụ ngoài tỉnh, chiều nay vừa mới về, nhưng anh tôi thì lại đi công tác từ sáng sớm. Thế là chị ấy hẹn tôi đi ăn tối.

 

“Quán này mới khai trương, cặp đôi được giảm giá một nửa! Em đi với chị đi mà~~” Chị ấy nũng nịu qua điện thoại.

 

Tôi cau mày: “Không phải nên đợi anh em về rồi đi với chị sao?”

 

Tống Triết “chậc” một tiếng: “Anh ấy bận lắm, tuần sau mới về được. Mà chương trình khuyến mãi này chỉ có ba ngày thôi, đợi đến lúc đó thì cỏ dại mọc đầy rồi!”

 

Tôi bật cười, nhưng vẫn khó hiểu: “Khoan đã, cặp đôi giảm giá, mà em với chị đâu phải cặp đôi?”

 

“Ôi trời ạ, em ngốc à?” Chị ấy cười hì hì, “Mình giả làm cặp đôi thôi! Ai bảo con gái với con gái không thể yêu nhau chứ?”

 

Tôi kinh ngạc: “Chị dâu, chị cũng láu cá ghê đấy.”

 

Vừa hay tôi cũng chẳng muốn về nhà đối mặt với sự truy hỏi của Giang Dư Bạch, thế là dứt khoát nhắn cho anh ấy một tin: 【Tối nay em đi ăn với chị dâu, không về ăn cơm đâu.】

 

Anh ấy không trả lời.

 

Chắc vẫn còn giận.

 

Vậy nên sự cứng rắn của tôi cũng chỉ kéo dài đúng một giây sau khi nhấn gửi, sau đó cả buổi tối tôi cứ thấp thỏm không yên.

 

Tống Triết thấy tôi cứ như người mất hồn, liền tò mò hỏi: “Em sao thế? Sao cứ hồn vía để đâu vậy?”

 

Tôi nhìn chị ấy, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà tâm sự.

 

Dù sao chị ấy và anh tôi đã bên nhau nhiều năm, tình cảm mặn nồng, kinh nghiệm tình trường chắc chắn dày dặn hơn tôi.

 

Thế là tôi kể sơ qua chuyện xảy ra chiều nay.

 

“Em làm Giang Dư Bạch giận rồi.” Tôi ỉu xìu nói.

 

Tống Triết ngạc nhiên: “Cậu ấy mà cũng giận em được á?”

 

Tôi gật đầu: “Em cảm giác anh ấy giận thật. Vừa nãy nhắn bảo không về ăn tối, đến giờ vẫn chưa trả lời.”

 

Chị ấy nghe vậy thì gật gù: “Vậy đúng là giận rồi.”

 

“Nhưng mà nghiêm trọng không?”

 

Tôi chớp mắt: “Chắc… không nghiêm trọng lắm… thì phải?”

 

Tống Triết cười: “Là sao? Nói rõ coi nào.”

 

Tôi thở dài: “Toàn là chuyện cũ thôi, cũng gần mười năm rồi… nhưng em không biết phải giải thích với anh ấy thế nào…”

 

Tống Triết lập tức bắt được từ khóa quan trọng, truy hỏi ngay: “Có phải là tình sử cũ của em không?”

 

Bị ánh mắt sắc bén của chị ấy nhìn chằm chằm, tôi chột dạ: “Chắc vậy…”

 

Chị ấy bật cười: “Ôi trời, ai mà chẳng biết em chứ! Có yêu đương gì đâu, làm gì có tình sử nghiêm trọng nào.”

 

“Chắc chỉ là mấy chuyện mập mờ non nớt giữa mấy cậu nhóc cô nhóc thôi. Giờ để Giang Dư Bạch biết rồi, cậu ấy ghen thôi.”

 

Tôi ngờ vực: “Ghen thật á?”

 

Tống Triết chắc nịch: “Chắc chắn luôn!”

 

Chị ấy cười rạng rỡ, khoác vai tôi đầy tự tin: “Chuyện này dễ xử lý mà! Nghe chị dâu đây, đảm bảo tối nay em dỗ cho cậu ấy hết giận ngay!”

 

Tôi nhìn chị ấy đầy hy vọng: “Thật không?”

 

“Chắc chắn luôn.”

 

Chị ấy đắc ý hỏi: “Em thấy anh em nghe lời chị hơn hay Giang Dư Bạch nghe lời em hơn?”

 

Tôi không do dự: “Anh em.”

 

“Đúng rồi! Mà chị làm nghề gì?”

 

“Huấn luyện viên chó.”

 

“Chính xác!” Chị ấy cười tinh quái. “Vậy em thấy anh em có nghe lời chị không?”

 

Nhớ lại dáng vẻ của Lộ Kính Mộ trước mặt chị ấy, tôi vội gật đầu: “Có!”

 

“Đấy, chuẩn rồi!” Chị ấy nháy mắt: “Hôm nay chị dâu sẽ dạy em cách huấn luyện ‘cún con’.”

 

Tôi nghe mà nóng mặt, lắp bắp: “Á… huấn luyện kiểu gì…”

 

Chị ấy ghé sát tai tôi, hỏi nhỏ: “Giang Dư Bạch có để đồng phục cảnh sát ở nhà không?”

 

Tôi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu: “Có.”

 

Chị ấy lại hỏi: “Còn bộ sơ mi xanh, đồ thường phục mùa xuân thì sao?”

 

Tôi nghĩ một lúc, rồi lại gật đầu: “Cũng có.”

 

Tống Triết cười đầy ẩn ý: “Thế thì dễ rồi.”

 

Tôi rùng mình.

 

Chị ấy ghé sát tai tôi, thì thầm một câu.

 

Giây tiếp theo, mặt tôi đỏ bừng, liên tục xua tay: “Cái này… Ái chà… Không được đâu…”

 

Chị ấy bĩu môi: “Hai vợ chồng mà, hợp pháp, có gì đâu.”

 

Tôi lắp bắp, vắt óc nghĩ cách phản bác: “Nhưng mà… đồng phục cảnh sát rất thiêng liêng… mặc bậy là phạm pháp đó…”

 

Nghe vậy, Tống Triết sững người, rồi bật cười: “Trời đất, em cũng hiểu luật ghê nhỉ.”

 

Chị ấy trầm ngâm một lát, đột nhiên mắt sáng lên, nháy mắt với tôi: “Không sao! Vậy thì không mặc của cậu ấy… Chị dâu có cách rồi! Hôm nay kiểu gì cũng kiếm cho em một bộ ‘chiến bào’.”

 

Nói xong, chị ấy lập tức lấy điện thoại ra liên lạc.

 

Tôi ngồi bên cạnh, vừa bồn chồn vừa ngượng ngùng. Nghĩ đến câu nói vừa rồi của chị ấy, mặt tôi càng đỏ như quả cà chua.

 

Nửa tiếng sau, tôi bị chị ấy kéo đi gần nửa thành phố, đến một cửa hàng lấy “chiến bào” chị ấy đặt cho tôi.

 

Màu xanh đậm. Trông rất giống đồng phục cảnh sát… nhưng trên không che ngực, dưới không che mông.

 

Tôi ôm bộ đồ, mặt đỏ tai hồng, không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh. Bởi vì những thứ khác trong cửa hàng còn khiến tôi không dám nhìn hơn nữa.

 

Trên đường về, Tống Triết cười gian xảo: “Gia Gia, cố lên nhé!”

 

Chị ấy còn hô với theo: “Chúc em tối nay huấn luyện thành công~”

 

Tôi đỏ mặt tía tai, bịt tai chạy mất!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.