Phản Diện Muốn Độc Chiếm Ta

Chương 13



Động tác rõ ràng nghiêm túc vô cùng.

 

Thế nhưng, chẳng rõ vì cớ gì, khi Lục Mạnh Niên làm lại khiến lòng ta rối loạn, má nóng tim run.

 

Chợt, ta nhớ tới gương mặt sưng đỏ của hắn, mấy ngày trước từng chịu đựng cái tát giáng xuống.

 

Một ý niệm vừa hoang đường vừa khó tin dần dần hiện lên trong tâm trí.

 

Ta bối rối quay đầu, nhưng ánh mắt vô tình lướt qua chiếc giường, trông thấy một vật xanh biếc quen thuộc.

 

Ta lập tức trừng lớn mắt.

 

Đó chẳng phải là túi hương ta đã đưa cho Tiêu Hoài Phong sao? Cớ gì lại xuất hiện tại chỗ của Lục Mạnh Niên?

 

Có lẽ ánh nhìn của ta quá mức nóng bỏng, khiến hắn cũng nhận ra điều gì.

 

Lục Mạnh Niên khựng lại một thoáng, sau đó thản nhiên nghiêng người, vừa vặn che khuất tầm mắt ta.

 

“Xong rồi.”

 

“A Lục, ngươi thích ta không?”

 

Hai giọng nói đồng thời vang lên.

 

Thân mình Lục Mạnh Niên lập tức cứng đờ, không nhúc nhích. Đôi mắt đen nhánh như mực, chăm chú khóa chặt ta.

 

Ta ngửa đầu nhìn hắn, lại hỏi một lần nữa:

 

“Ngươi thích ta không?”

 

Nếu không thích, cớ gì vẫn luôn nhẫn nại dung túng ta?

 

Nếu không thích, cớ gì luôn tỉ mỉ chăm sóc ta từng chút một?

 

Nếu không thích, vì sao lại vụng trộm cất giấu túi hương mà ta đã trao cho người khác?

 

Chợt, ta giật mình bừng tỉnh, như thể vừa ngộ ra điều gì.

 

Từ sau khi có thể nhìn thấy những hàng chữ kỳ lạ kia, ta chưa từng hỏi Lục Mạnh Niên rốt cuộc nghĩ gì.

 

Ta tin vào những hàng chữ đỏ vô cớ kia, rồi tự mình cho rằng hắn hận ta, hận cả Tạ gia.

 

Cũng chính vì thế, ta làm ngơ trước mối họa của chính mình và gia tộc.

 

Nghĩ đến đây, ta bỗng có chút chột dạ.

 

Lục Mạnh Niên vẫn lặng im, không nói một lời.

 

Ta gãi đầu bối rối: “Nếu ngươi không muốn nói…”

 

“Thích.”

 

Giọng nói trầm thấp mà khàn khàn vang lên.

 

Như thể sợ ta không tin, hắn vội vàng lặp lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi ta:

 

“Ta thích A Ngu!”

 

Nhưng nói xong, dường như hắn lại cảm thấy bất ổn.

 

Hắn mím môi, nuốt nước bọt có chút chật vật, quay đầu đi.

 

Thế nhưng, hành động này lại khiến ta nhìn thấy rõ vành tai dưới mái tóc đen kia đã đỏ đến mức sắp rỉ máu.

 

Lục Mạnh Niên thấp giọng nói thêm lần nữa:

 

“Ta tâm duyệt A Ngu.”

 

Hắn đáp lại cả hai lần ta hỏi.

 

Chỉ trong chớp mắt, nơi hai bàn tay ta và hắn giao nhau dường như cũng trở nên nóng bỏng lạ thường.

 

Ta vô thức rụt tay về, giọng điệu vờ như tự nhiên:

 

“Thuốc sắp nguội rồi, A Lục, ngươi uống thuốc trước đi.”

 

Lục Mạnh Niên khẽ “ừ” một tiếng, nhưng ánh mắt hắn lại lộ ra vài phần tủi thân.

 

Đặc biệt là khi hắn cầm bát thuốc lên, lại ngập ngừng giây lát, nhẹ giọng hỏi:

 

“A Ngu muốn ta uống thuốc?”

 

Trái tim ta như bị bóp nghẹt.

 

Ta không dám đối diện với hắn, chỉ có thể cụp mắt cười nhạt:

 

“Ngươi phải uống thuốc thì mới sớm ngày bình phục.”

 

“Được.”

 

Lục Mạnh Niên không chút do dự, ngửa đầu uống cạn sạch.

 

“A Ngu.”

 

Dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn đột nhiên cúi người, khẽ hôn lên cổ tay ta.

 

Hơi thở nóng rực, làn môi mềm mại lướt qua, tựa hồ muốn lưu lại dấu vết của riêng hắn.

 

Một trận tê dại như điện giật lan thẳng vào lòng.

 

Ta kinh hoảng muốn rụt tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt, lực đạo không thể phản kháng.

 

Một khắc sau, cơn đau nhói truyền đến.

 

Còn đau hơn lần trước.

 

Ta hít sâu một hơi, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy kẻ trước mặt tỏ vẻ còn ấm ức hơn ta.

 

Lục Mạnh Niên cọ nhẹ vào tay ta, ánh mắt đen như mực ẩn nhẫn một thứ cảm xúc vừa sâu lắng vừa đáng sợ.

 

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút thỉnh cầu:

 

“A Ngu, ngươi phải đợi ta.”

 

 

Lục Mạnh Niên hôn mê, được thủ hạ khiêng lên xe ngựa.

 

Trước khi rời đi, hắn nói thích ta.

 

Tất cả đều được tính toán sẵn, ngay cả Tang Dao Dao cũng bị người ta dẫn theo.

 

Nhìn ánh mắt đắc ý của Tang Dao Dao, lòng ta bỗng dâng lên một nỗi chua xót không rõ tên.

 

Càng nghĩ, ta càng cảm thấy có lẽ Lục Mạnh Niên cũng giống ta…

 

Chỉ là ngoài miệng nói yêu mà thôi.

 

Trước khi đi, ta đem ngọc bội trả lại cho hắn.

 

Bởi vì đêm trước đó, ta đã biết được căn nguyên của đại họa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.