Lục Mạnh Niên ngẩng đầu, khóe mắt cong lên, tựa như cười mà chẳng phải cười.
Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta trống rỗng.
Người trước mắt tuyệt đối không thể nào là Lục Mạnh Niên!
Hắn không thể làm ra hành vi hoang đường như vậy!
Thế nên, thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn cả lý trí, theo bản năng giơ tay lên—
“Bốp!”
Bàn tay ta, không chút do dự, vung xuống gò má của Thái tử đương triều.
Tạ gia… còn có thể sống sót hay không?
Không ai có thể trả lời câu hỏi ấy của ta.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Mạnh Niên bị ta tát đến lệch cả đầu. Mái tóc đen dài buông rủ, che khuất nửa khuôn mặt hắn.
Nhưng may mắn thay, dường như hắn không để bụng.
Trái lại, thấy ta hoảng loạn, hàng mi dài khẽ cụp xuống, giọng nói pha lẫn chút run rẩy, nhẹ nhàng thốt ra: “Đừng sợ ta.”
Ta lúng túng thu tay về.
Không phải là sợ, mà là kinh hãi đến mức không kịp phản ứng.
Một lát sau, Lục Mạnh Niên bỗng nhiên cất giọng, ánh mắt dừng lại trên bộ xiêm y ta đang mặc: “Hình như trước đây ta chưa từng thấy ngươi mặc bộ này.”
Ta cúi đầu, không muốn nhắc lại chuyện cũ, liền đáp qua loa: “Xiêm y trước kia đều bị phụ thân ta đốt sạch rồi.”
Lục Mạnh Niên thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại bình thản gật đầu, tựa như chẳng mấy để tâm: “Đốt thì đốt thôi, cũng chẳng phải thứ gì quý giá.”
Hắn tựa lưng vào ghế, tựa hồ có chút mỏi mệt, phất tay bảo ta lui xuống nghỉ ngơi trước.
Ta xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy một tiếng rên khẽ từ trong phòng.
Xen lẫn trong đó là từng nhịp thở gấp gáp.
Hắn bị thương nặng đến vậy sao?
Một tia lo lắng mơ hồ len lỏi trong lòng ta.
Đến tối, có hạ nhân mang xiêm y mới tới cho ta.
Nhìn bộ váy quen thuộc, ta nhíu mày hỏi: “Các ngươi còn đưa cả từ nương của Tạ phủ tới sao?”
Dĩ nhiên, ta không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Thủ hạ của Lục Mạnh Niên tính tình hệt như chủ tử của bọn họ—kín miệng như bưng.
Ta cũng chẳng buồn tức giận. Dù sao thì cá chép xuống nước cạn cũng bị ếch nhái khinh rẻ.
Ngày mai ta còn phải nghĩ cách lấy lòng chủ tử của bọn họ đây.
Ta thở dài.
Tưởng rằng đêm nay sẽ thao thức chẳng ngủ được, nhưng không ngờ, vừa mới nằm xuống, cơn mệt mỏi đã ập đến.
Trong mộng, ta thấy mình trở về tiểu viện của Tạ gia.
Vẫn là nơi ấy, nơi ta đã quen thuộc từ thuở nhỏ.
Cái viện mới đổi tuy rộng rãi, tráng lệ, nhưng ta cứ luôn cảm thấy xa lạ, không quen.
Thậm chí so với nơi này, nó còn chẳng bằng gian phòng nhỏ mà Lục Mạnh Niên sắp xếp cho ta.
Nếu phải nói có gì không ổn, thì đó chính là nơi này có quá nhiều côn trùng.
Sáng hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện trên người mình đầy vết mẩn đỏ.
Tay cũng nhức mỏi đến mức chẳng nhấc lên nổi.
Chắc là tối qua trong mộng đã đại chiến một trận với lũ côn trùng.
Ta xoa xoa cổ tay, không để trong lòng.
Nhưng điều kỳ quái là, sau một đêm, sắc mặt Lục Mạnh Niên càng thêm tái nhợt, gương mặt có chút sưng.
Bàn tay ta thoáng siết lại, trong lòng dâng lên cảm giác chột dạ khó tả.
Nhưng hắn thì ngược lại, vẻ mặt tựa hồ lại rất vui vẻ.
Nhất là khi ánh mắt hắn lướt qua bộ xiêm y ta đang mặc, đáy mắt đen láy chợt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Hắn vui vẻ như vậy… rốt cuộc là vì điều gì?
Ta khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có điều không đúng.
Lẽ ra ta bị ép lưu lại đây, đáng lý ra sẽ bị hắn dày vò mới đúng.
Nhưng trái ngược với tưởng tượng của ta, những ngày ở đây so với Tạ phủ còn an nhàn hơn.
Lục Mạnh Niên chưa từng hạn chế ta bất cứ điều gì, thậm chí còn dung túng ta đến mức thái quá.
Giống như hắn đã từng nói: hắn chỉ muốn ta ở lại bên cạnh hắn.
Chỉ thế thôi.
Tất cả những điều kỳ lạ trước đó… có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi.
Dù sao, ban ngày Lục Mạnh Niên vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhưng bất luận ta muốn gì, hắn đều không hề từ chối.
Thậm chí, khi ta đề nghị viết thư báo bình an cho phụ thân, hắn còn sai người lập tức đưa thư đi.
Giống như những ngày trước kia…
Đôi khi, ta thậm chí còn hoảng hốt, ngỡ rằng có lẽ Lục Mạnh Niên cũng chẳng hề oán hận ta cùng Tạ gia như những lời đồn đại.
Mãi đến khi ta gặp lại Tang Dao Dao.
Nàng ta dường như không lấy làm kinh ngạc khi thấy ta, ánh mắt cũng đã bớt đi vài phần địch ý, lại nhiều thêm chút đồng tình.
Tang Dao Dao khẽ thở dài: “Tạ Ngu, mau trốn đi.”
Ta sững người.
Nàng ta nói, Lục Mạnh Niên đã sớm hứa hẹn vị trí Thái tử phi cho nàng ta.
“Bằng không, ngươi cho rằng vì sao hắn lại mang theo một nữ tử chẳng thân thích gì cùng hồi kinh?”
Ta thoáng rùng mình, trong đầu bất giác hiện lên những hàng chữ kia—Lục Mạnh Niên đã từng đưa tín vật đính ước cho Tang Dao Dao.
Ta khẽ nhíu mày, hỏi: “Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến việc ta trốn?”
Tang Dao Dao lắc đầu, vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ quá đỗi ngây thơ:
“Ngươi sẽ không cho rằng hiện giờ điện hạ trăm điều chiều chuộng ngươi là vì có tình ý chứ?”
“Tạ Ngu, ngươi được phụ thân bảo bọc đến mức quá mức đơn thuần rồi.”
“Hắn vốn căm ghét thân phận con rể nuôi từ nhỏ để xung hỉ, lại càng xem đó như một nỗi sỉ nhục.”
“Hắn muốn trả thù cha ngươi, hắn muốn ngươi yêu hắn, tốt nhất là yêu đến mức tìm sống tìm chết, tự đọa tự đày!”
Ta im lặng một lúc lâu, rồi ngẩng đầu nhìn Tang Dao Dao đầy kinh ngạc:
“Ta tuy có phần ngu ngốc, nhưng ngươi cũng đừng coi ta là kẻ đần độn!”
“Trước kia ta thích Lục Mạnh Niên như thế nào, phàm là hắn không quá lạnh nhạt với ta, hoặc có chút thân cận hơn, ta đều có thể một lòng một dạ với hắn.”
“Nhưng ngươi nhìn bộ dáng hắn hiện giờ đi! Đến chạm cũng chẳng để ta chạm lấy một cái. Đôi lần ta vô tình thấy hắn thay y phục, hắn lại căng thẳng đến mức siết chặt lấy áo, tựa hồ sợ ta nhìn thấy gì đó…”
“Ngươi lại nói hắn đang quyến rũ ta? Muốn ta yêu hắn đến mức đòi sống đòi chết?”
Ta cất giọng đầy vẻ tố cáo.
Tang Dao Dao thoáng sửng sốt, rồi lầm bầm một câu: “Thì ra không phải quá ngốc…”
Sau đó, nàng ta cắn răng, hạ giọng nói một câu đầy dụ hoặc:
“Ngươi không muốn biết chân tướng việc Tạ gia tan cửa nát nhà sao?”
Chỉ một lời đã đủ khiến ta sững lại, trong lòng dâng lên cơn sóng ngầm cuồn cuộn.
Ta hít sâu, nghiêm giọng: “Ngươi muốn ta làm gì?
Những hàng chữ kia đã lâu rồi không cung cấp thêm tin tức hữu ích.
Cho đến tận bây giờ, ta vẫn chưa biết sau này Tạ gia sẽ rơi vào cảnh ngộ ra sao, càng chẳng thể tìm được cách tránh họa.
Tang Dao Dao cười nhạt:
“Rất đơn giản, ngươi khuyên Lục Mạnh Niên theo ta về kinh.”
Nàng ta nói, thái độ của Lục Mạnh Niên đối với ta khác hẳn với bất kỳ ai khác.
Ngay cả đám thuộc hạ của hắn cũng nói rằng, chính vì ta mà hắn mãi chẳng chịu quay về kinh thành.
Chỉ có ta mới có thể khiến hắn động tâm rời đi.
Nhưng… ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
—
“Hôm nay sao lại là ngươi đưa thuốc?”
Giọng nói trầm khàn kéo ta về thực tại.
Lục Mạnh Niên cau mày, vô thức nhận lấy bát thuốc từ tay ta.
“Có bị bỏng tay không?”
Ta lắc đầu, cười nhạt:
“Ta đâu có yếu ớt đến vậy.”
Nhưng hắn không tin.
Thấy lòng bàn tay ta hơi ửng đỏ, hắn liền lấy ra hộp thuốc mỡ giá trị liên thành, cẩn thận bôi một lớp thật dày lên tay ta.
Ta đã quen với sự chăm sóc của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn như vậy—lạnh lùng, ít nói, nhưng lại chu đáo hơn bất kỳ ai.
Nếu không phải sau này lớn lên, nam nữ có khác…
Ta thoáng ngẩn ngơ, rồi cúi đầu nhìn Lục Mạnh Niên.
Hắn mím môi, chau mày, cẩn thận nâng tay ta lên.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa vòng, giúp thuốc tan đều, từng chút từng chút lướt qua từng kẽ ngón tay, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.
Mãi đến khi vết đỏ kia hoàn toàn biến mất.