Vì chuyện này, ta nổi giận với cha, chạy thẳng sang nhà bên cạnh, đem mọi bực tức kể cho Tiêu Hoài Phong nghe.
“Lũ hạ nhân kia đã hầu hạ ta bao năm nay, vậy mà phụ thân nói đuổi là đuổi, chẳng hề nể mặt chút nào! Còn cả y phục nữa, không ít bộ ta còn chưa kịp mặc…”
Nói đến đây, ta không khỏi đau lòng. Nhưng không ngờ Tiêu Hoài Phong lại bật cười, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Ngươi trách phụ thân vô lý, nhưng nào biết trên đời này vẫn còn kẻ càng ngang ngược hơn?”
Ta chau mày: “Là ai?”
Tiêu Hoài Phong không đáp, chỉ khẽ cười mà không nói.
Ta thở dài, cũng không truy hỏi nữa, chỉ nhìn hắn lộ vẻ lo lắng: “Sao đến giờ chứng phong hàn của ngươi vẫn chưa khỏi? Hay là để ta mời đại phu giỏi hơn đến xem?”
Sắc mặt Tiêu Hoài Phong thoáng cứng đờ. Hắn chần chừ một lúc, như thể hạ quyết tâm:
“A Ngu, thật ra…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng ầm vang cắt ngang. Ta giật mình nhìn ra cửa, chỉ thấy một hộ vệ trong đám người từng áp giải Lục Mạnh Niên ngày ấy xông vào.
Hắn thoáng nhìn Tiêu Hoài Phong, rồi lại quay sang ta, sắc mặt lãnh đạm:
“Tạ cô nương, chủ tử ngất xỉu.”
Ta trầm mặc giây lát, sau đó quay đầu hỏi Tiêu Hoài Phong: “Ngươi vừa muốn nói gì về Lục Mạnh Niên?”
Tiêu Hoài Phong nghiêm mặt: “Không có gì. Chỉ là… ta cảm thấy người nên đổi không phải là đại phu, mà là hộ vệ trong phủ ta.”
Ta theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một đám người nằm la liệt, trong đó dường như có cả hộ vệ của Tạ phủ. Trong lòng ta thầm nghĩ, e là phải nhắc chuyện này với cha.
Nhưng trước hết, ta phải trở về đã.
Ta không ngờ Lục Mạnh Niên lại yếu đến mức bị phụ thân ta đánh một trận liền tái phát bệnh cũ. Khi thấy ta, hắn thoáng ngẩn người, sau đó bối rối giấu món đồ trên tay ra sau lưng.
“A Ngu…”
Ánh mắt hắn lóe lên, lộ vẻ chột dạ.
Ta nhếch môi.
Che giấu cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là một bộ xiêm y đỏ sao?
Ta không thích màu đỏ. Nhưng Tang Dao Dao thì khác. Ta đã từng thấy nàng ta mặc sắc đỏ không ít lần.
Hộ vệ của hắn nói, Lục Mạnh Niên vì ta nên chậm chạp không chịu hồi kinh, chỉ có ta mới có thể khuyên hắn rời đi.
Chuyện hoang đường gì thế này?
Ta sớm đã hạ quyết tâm không thích hắn nữa. Nhưng khi nhìn thấy hắn trọng thương nằm trên giường, trong tay còn nắm chặt xiêm y của Tang Dao Dao, lòng ta vẫn không khỏi chua xót.
“Hôm ấy là phụ thân ta không đúng.”
Dù vậy, ta vẫn chắp tay hành lễ, hạ giọng xin lỗi:
“Nếu ngươi còn giận, ta có thể thay cha tạ tội.”
Lục Mạnh Niên trầm mặc.
Ta liếc thấy bàn tay hắn đặt trên đệm giường, gân xanh nổi hằn, ngón tay siết chặt rồi lại buông lỏng, như thể đang cố kìm nén điều gì.
Hắn giận đến mức muốn đánh ta sao?
Ta còn đang suy nghĩ thì chợt nghe giọng nói trầm thấp của hắn vang lên:
“A Ngu… Muốn nàng làm gì cũng được sao?”
Ta ngẩn ra, có chút do dự: “Ta… ta không giỏi chăm sóc người khác, nhưng nếu ngươi muốn…”
Ta cắn răng, định nói rằng ta có thể học.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, cổ tay ta bị nắm lấy.
Lực không lớn, thậm chí nhẹ đến mức ta gần như có thể hất ra.
Thế nhưng giây tiếp theo, Lục Mạnh Niên lại cúi xuống.
Một nụ hôn rất nhẹ rơi lên bên trong cổ tay ta.
Tiếp đó, ta cảm thấy một cơn đau nhói—
Hắn cắn lên chỗ mềm mại nhất nơi cổ tay ta, răng nanh khẽ mài nhẹ qua làn da.
Sau đó, một tiếng thở khẽ khàng, như thể vừa thỏa mãn điều gì đó, chậm rãi thoát ra từ cổ họng hắn.
Ta cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài rũ xuống, cùng đôi môi đỏ thẫm của hắn.
Ta hoảng hốt đến mức lắp bắp: “Lục… Lục Mạnh Niên…”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt sâu thẳm tựa vực sâu không đáy.
“Vậy… A Ngu ở lại với ta, được không?”