Tiệc gia đình nhà họ Cố, tôi theo Cố Thời Duật về nhà tổ.
Tranh thủ lúc đi vệ sinh, tôi bị Cố Yến chặn lại trong hành lang.
Anh ta nhìn tôi đắm đuối, ánh mắt như thể tôi thiếu anh ta mấy chục tỷ chưa trả.
*”Em càng ngày càng đẹp.”
Ơ cái câu này quen quen?
Tôi chạm vào chiếc nhẫn kim cương to như trứng chim bồ câu, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó *ném cây bút ghi âm cho anh ta.
Cố Yến cảm động đến suýt rơi nước mắt.
“Tiểu An, em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ đưa em thoát khỏi biển khổ!”
Anh ta hào hứng lao đến, định nắm tay tôi.
Tôi né ra đầy ghét bỏ, phất tay nói: “Không cần! Chuyển tiền cho tôi là được!”
Không phải anh ta thích nghe tiếng động trong phòng ngủ sao?
Tôi đã bỏ ra 10.000 tệ thuê riêng một thiếu gia câu lạc bộ cao cấp, thu âm liên tục suốt một tháng.
Tổng cộng hơn 500GB, đủ để anh ta nghe đến chán chê.
Trước khi đi, tôi còn kkhông quên dặn dò: “Sau này có mối nào như vậy, nhớ tìm tôi tiếp nhé!”
Không để tiền rơi vào tay người ngoài.
Tuy số tiền này không bằng một phần mười tiền tiêu vặt của tôi, nhưng tiền người khác cho và tiền tự kiếm được vẫn khác nhau.
Dù sao thì, muỗi nhỏ cũng là thịt.
Tiền của kẻ ngu, không lấy thì phí!
—
Kiếm gọn 49 vạn, tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái.
Vừa ngân nga bài hát vừa quay lại sảnh tiệc, tôi liền ôm mặt Cố Thời Duật hôn chùn chụt.
Người đàn ông siết eo tôi, hơi thở rối loạn, thấp giọng hỏi: “Vừa đi đâu thế?”
“Nhà vệ sinh…” Tôi hơi ngập ngừng, không nói ra chuyện giao dịch với Cố Yến.
Dù sao thì… bán file âm thanh cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Cố Thời Duật nheo mắt, ánh mắt sắc như dao.
“Thật sao?”
Anh quấn lọn tóc tôi quanh ngón tay, giọng điệu đầy ẩn ý.
Tôi không thích anh nói chuyện kiểu này, thế nên bực bội chặn miệng anh lại.
Hôn đến khi môi cả hai sưng lên mới chịu buông.
Anh hơi thở dài, giọng bất đắc dĩ: “Lúc nào cũng làm nũng để dỗ anh.”
Tôi cười gian, ngậm lấy vành tai anh, ôm cổ làm nũng: “Nhưng anh có chịu nổi không?”
Mông tôi bị ai đó vỗ một cái.
Ánh mắt Cố Thời Duật tối lại, giọng khàn khàn: “Tối nay không về nữa.”
—
Tôi **ngủ một giấc đến tận giữa trưa.
Cố Thời Duật đi làm, còn tôi thoải mái nằm trên ghế xích đu ngoài vườn phơi nắng.
Một giọng nói âm u vang lên bên tai:
“Cô Tần thật là nhàn hạ nhỉ, không biết có thể thoải mái được bao lâu đây?”
Tôi lười biếng liếc mắt, giọng uể oải: “Cô lại bị gì kích thích nữa vậy?”
Lâm Noãn cười lạnh, vẻ mặt đầy đắc ý: “Chỉ cần biết rằng nhà họ Cố sắp đổi nữ chủ nhân là được.
Nhìn bộ dạng tự tin lạ thường của cô ta, tôi nhíu mày.
Mất trí đến mức này rồi sao?
10.
Lâm Noãn làm vỡ chuỗi Phật châu mà Cố Thời Duật luôn mang bên mình.
Vừa hay lúc đó, tôi đi ngang qua thư phòng, trên tay cầm một ly cà phê.
Tiếng ngọc vỡ giòn tan vang lên.
Lâm Noãn lảo đảo lùi lại hai bước, mắt đỏ hoe, chỉ tay về phía tôi:
“Cô Tần, sao cô lại đẩy tôi?”
Tôi: ???
Bình luận bùng nổ:
【Cảnh kinh điển tuy muộn nhưng đã đến!】
【Hả…? Chiêu vu oan kiểu này có hơi cũ kỹ rồi.】
【Nhưng tình huống này không phải thường là nữ phụ vu oan nữ chính sao? Sao giờ như đổi vai thế này?】
【Loạn hết rồi! Nữ chính ngây thơ giờ biến thành bạch liên hoa. Tôi đề cử nữ phụ lên làm nữ chính mới!】
Cố Thời Duật nghe thấy tiếng động, bước vào.
Ánh mắt anh lướt qua hiện trường hỗn loạn, gương mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Chuỗi Phật châu này là đồ gia truyền của nhà họ Cố, ngày nào anh cũng chà xát, trước khi chạm vào còn phải rửa tay, thắp hương.
Tôi nhún vai: “Không phải tôi. Cô ta tự làm vỡ.”
Lâm Noãn ôm cánh tay khóc nức nở, cố tình để lộ vết xước dưới ống tay áo:
“Cố tổng, tôi biết cô Tần luôn ghét tôi… Nhưng đây là món đồ quý nhất của anh, không có sự cho phép, tôi đâu dám chạm vào…”
Cố Thời Duật nhíu mày, kéo tôi về phía mình, kiểm tra toàn thân một lượt.
“Em có bị thương không?”
Tôi lắc đầu, chỉ tay lên trần nhà: “Cô làm giúp việc ở đây lâu thế, chưa bao giờ để ý trên kia có camera sao?”
Lâm Noãn khựng lại, một giọt nước mắt ngớ ngẩn treo trên hàng mi.
Lần này, Cố Thời Duật thật sự nổi giận.
Anh ấn nút gọi, giọng lạnh như băng: Cô bị sa thải.”
—
Vệ sĩ vừa bước tới, Lâm Noãn bất ngờ lao đến, hét lên chói tai:
“Cố Thời Duật! Anh quên rồi sao? Mười năm trước, trong trận động đất ở biệt thự Lệ Sơn, tôi đã cứu anh!”
Không khí bỗng chốc lặng thinh.
Cố Thời Duật siết chặt tay vịn xe lăn, các khớp ngón tay trắng bệch.
“Cô nói gì?”
Lâm Noãn đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào: “Lúc đó anh nằm bên đường hấp hối, là tôi từng bước kéo anh vào bệnh viện.”
Sợ anh không tin, cô ta vội bổ sung thêm chi tiết. “Anh có một vết sẹo ở bên hông, đúng không?”
Tôi sững người, ánh mắt chuyển về phía Cố Thời Duật.
Thật sự, anh có một vết sẹo nhỏ ở eo rất ít người biết đến điều này.
Bầu không khí trở nên ngưng trệ, mấy vệ sĩ liếc nhìn nhau, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi khẽ kéo áo anh, nhẹ giọng gọi:
“Chồng ơi…”
Cố Thời Duật như thoát khỏi hồi ức, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay tôi, sau đó đưa Lâm Noãn vào thư phòng.
Tôi áp tai lên cửa, cố gắng nghe lén.
Nhưng cách âm tốt quá, tôi đành bỏ cuộc.
Quản gia đứng khoanh tay, mặt đầy vui mừng: “Tìm bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Tôi giả vờ thản nhiên, hỏi vu vơ: “Cố Thời Duật vẫn luôn tìm cô ta sao?”
“Đúng vậy, tìm suốt mười năm, chưa từng từ bỏ.
Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, thì thầm:
“Lâu vậy à…”
Bình luận lại bùng nổ:
【Nữ chính từng cứu chú nhỏ sao? Sao tôi không nhớ đoạn này nhỉ?】
【Tại tác giả drop giữa chừng! Có thể hệ thống trong sách tự sửa bug rồi.】
【Không phải chứ? Tôi còn đang đẩy thuyền nữ phụ, giờ lại xuất hiện tình tiết này. Dây dưa giữa nam nữ chính mạnh đến thế sao?】
【Ơn cứu mạng, ghi nhớ suốt mười năm. Nhìn kiểu gì thì nữ phụ mới là kẻ xen vào đi?】
【Tội nghiệp nữ phụ quá…】
Bình luận toàn màn hình “tội quá” làm tôi khó chịu nhắm mắt lại.
Một người đàn ông thôi mà, chẳng lẽ không có anh ta, tôi sống không nổi?
Kể cả có ly hôn, tôi cũng được chia nửa tài sản, đến lúc đó tuyển nguyên một dàn trai đẹp có phải sướng hơn không?