Cũng may thằng Tô Niên đến muộn, tôi ăn no rồi chứ không chắc tức đến nghẹn cá cơm mất.
Mải nghĩ chuyện của nó, tôi cũng chẳng để ý Dư Vọng bên cạnh im thin thít, mặt mũi thì tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
Đột nhiên, anh đùng đùng đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Anh về đây!”
Tôi vội ngẩng đầu lên, cười tươi rói như hoa hướng dương.
“Ờ ờ, được thôi!”
Rồi tôi còn tiện tay vẫy vẫy anh như tiễn khách quý. “Bye bye~”
Dư Vọng híp mắt nhìn tôi một cái, rồi nhướng mày, kéo cửa xe.
“Lên xe.”
Hành động tiếp theo của anh khiến tôi ngã ngửa.
Anh lạnh mặt lái xe, lạnh lùng đưa tôi đến trường, rồi lạnh lùng phóng đi, để lại tôi đứng trong làn khói xe mà bàng hoàng.
Tôi gãi đầu, không biết mình đã chọc gì anh nữa?
Chậc chậc, lòng dạ đàn ông đúng là mò kim đáy biển.
Tâm tư của Thái tử gia đâu phải thứ dân đen như tôi có thể hiểu được, nghĩ mãi cũng không thông, vậy thì bỏ qua.
Trước mắt cứ phải chỉnh đốn thằng em trai trời đánh đã.
Tôi bấm gọi cho Tô Niên, nhưng nó tắt máy. Đoán ngay là đang lẩn trốn vì sợ tôi phát hiện.
Thôi vậy, lát nữa gọi lại.
Mà khoan… Vừa nãy Dư Vọng giận thật à? Vì tôi sao?
Lập tức, đầu óc tôi tỉnh táo hơn hẳn.
Anh là thần tài của tôi đấy, sao tôi lại dám chọc giận anh cơ chứ!
Nhỡ sau này không nhờ anh đòi tiền giúp được thì sao?
Tôi còn đang lo sốt vó thì điện thoại thằng em gọi đến, giọng điệu tỉnh bơ như không có chuyện gì.
“Alo, chị tìm em có gì không?”
Chuyện của Dư Vọng bị tôi ném ra sau đầu, tôi lạnh giọng hỏi: “Tiền tiêu đủ không đấy?”
Thằng ngốc Tô Niên cứ tưởng tôi đang quan tâm nó, lại còn toe toét xin thêm: “Gần hết rồi chị ơi, hay chị chuyển cho em ít nữa đi!”
Tôi cười lạnh.
“Được thôi, mai là cuối tuần, chị về rồi chuyển cho.”
Nó mừng rơn, vội vàng nịnh nọt: “Tuyệt vời! Yêu chị nhất!”
Nhưng mà… khoan đã!
Hôm nay thứ sáu, theo lịch thì giờ này thằng em tôi phải đang ở trường chứ?
Nghĩa là gì? Nghĩa là nó trốn học!
Tôi tức đến hộc máu.
Tô Niên, mày giỏi lắm!
Cơn giận sôi sùng sục, tôi dứt khoát thu dọn đồ đạc về nhà luôn. Dù sao tôi học đại học ngay gần đây, về cũng tiện.
Chuyện này tôi không nói với bố, sợ bố tăng xông.
Mãi đến thứ bảy, trường nó mới được nghỉ. Hôm đó, nó lững thững về nhà, vừa vào cửa thì… tôi đã ngồi chờ sẵn!
Nó đội mũ che tóc, vừa nhìn thấy tôi đã nhào tới như chó thấy xương.
“Chị! Em nhớ chị quá đi!”
Tôi cười khẩy.
“Nhớ tiền của chị thì có!”
Tô Niên ngốc nghếch cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nuốt nước bọt ực một cái.
“Sao em lại thấy điềm chẳng lành thế này?”
Tôi rút một cây gậy bóng chày ra, cười dịu dàng:
“Chuẩn rồi đấy, em trai!”
—
Trước khi cây gậy kịp giáng xuống, thằng nhóc vẫn cố phản kháng.
“Ít nhất chị cũng phải cho em biết em sai cái gì chứ?”
Tôi hừ lạnh, chỉ vào cái đầu nó: “Trưa hôm qua em đi với ai?”
Rồi lại quắc mắt nhìn cái đống lông chó năm màu trên đầu nó: ” Còn cái thứ này nữa, chị không muốn nói luôn.”
Tô Niên hoàn toàn tuyệt vọng, ỉu xìu cúi đầu.
“Thôi chị đánh đi…”
Nhìn bộ dạng nó thảm thương quá, tôi quyết định tạm tha mạng, cho nó một cơ hội.
“Chuyện này chị không nói với bố.”
Mắt nó sáng rỡ, nhưng tôi chưa dừng lại.
“Nhưng – đi nhuộm tóc lại cho chị. Yêu đương thì cũng được…”
Thằng nhóc vừa lóe lên tia hy vọng, tôi liền cười thầm, nhanh chóng đổi giọng:
“Nhưng học hành không được lơ là! Cuối kỳ phải lọt top đầu của lớp!”
“Còn tiền tiêu vặt – giảm một nửa!”
Nghe đến đây, mặt Tô Niên xị ra như cái bánh bao chiều.
“Hạng cao thì em làm được, nhưng có thể đừng cắt tiền tiêu vặt của em không?”
Nó cẩn thận quan sát sắc mặt tôi, giọng điệu như mèo nịnh chủ.
“Mạt Mạt chịu khổ nhiều rồi, em thương cô ấy, muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất…”
Tôi dửng dưng phán một câu xanh rờn: “Không được.”
Nó thẫn thờ cúi đầu, bộ dạng bất lực đến tội nghiệp.
Tôi ở lại trông thằng nhóc hai ngày, đưa nó đi nhuộm lại tóc, kiểm tra bài tập xong mới yên tâm quay về trường.
Buổi tối, nằm trên giường lướt điện thoại, tôi cứ có cảm giác quên mất chuyện gì đó.
Nhưng là chuyện gì nhỉ?
Thôi kệ, nghĩ không ra thì khỏi nghĩ.
—
Đang lướt danh sách bạn bè trên WeChat, bỗng một tin nhắn bật ra từ tài khoản Đại thần.
[Chơi game không?]
Tôi ngẫm nghĩ, hình như đã hai ngày rồi chưa động vào game.
[Chơi.
Như mọi khi, Đại thần vẫn dẫn tôi đi đến chiến thắng dễ dàng. Tôi cứ thế nằm ườn tận hưởng, chẳng có tí áp lực nào.
Nhưng đúng lúc tôi bật mic để khuấy động không khí, vị Đại thần vốn ít nói đột nhiên cất lời.
“Em và… Thái tử gia thế nào rồi?”
Vừa nghe câu này, tôi bừng tỉnh ngộ, nhớ ra mình đã quên béng mất chuyện gì.
Quên rằng Thái tử gia đột nhiên giận dỗi, cả cuối tuần không nhắn lấy một tin!
Tôi hệt như người bệnh hấp hối, bỗng bật dậy giữa đêm.
Hóa ra… kẻ ngốc lại chính là tôi.
Không nhịn được, tôi liền kể hết sự tình cho Đại thần nghe.
“Đại thần, anh nói xem, rốt cuộc anh ấy giận gì chứ? Em có làm gì đâu nhỉ?”
“Tự nhiên nổi giận vô cơ, em thật sự không hiểu luôn.”
“Xem ra em đúng là không hợp để yêu đương, hay là em cứ—”
Cạch!
Bên phía Đại thần đột nhiên vang lên tiếng đồ vật rơi, sau đó là một tràng âm thanh hỗn loạn.
Giọng anh nghe có vẻ gấp gáp: “Đúng là lỗi của cậu ấy, chắc chắn có vấn đề! Nhưng mà… cậu ấy cũng hào phóng đấy, em nói chia tay luôn à?”
Nói thật là… tôi không nỡ.
Khát vọng với tiền bạc dường như đã ăn sâu vào tận xương tủy tôi.
Bảo tôi từ bỏ thế này, đúng là không cam lòng chút nào.
Tôi thành thật thú nhận: “Không nỡ… Vậy em nên làm gì bây giờ?”
Anh ho nhẹ một tiếng, ngập ngừng: “Có lẽ lúc đó tâm trạng cậu ấy không tốt thôi… hay em cứ nhắn thử xem?”
Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Tôi thử vậy.
Tôi rụt rè gõ nhẹ vào avatar của Dư Vọng.
[Mai chúng ta cùng nhau đi ăn không?]
Một phút sau, Dư Vọng nhắn lại đúng một chữ.
[Được.]
Vậy là… không giận nữa?
Hóa ra anh chỉ là lúc đó tâm trạng không tốt, bây giờ đã bình thường lại rồi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là yên tâm rồi!