7.
Tôi chính thức trở thành bạn gái của Thái tử gia. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời tôi yêu đương.
Mặc dù mục đích chính chỉ là vì tiền, nhưng Thái tử gia ra tay quá hào phóng, thế nên tôi quyết định trong thời gian yêu đương này sẽ ngoan ngoãn nịnh nọt anh một chút.
Sau kỳ thi cuối kỳ vẫn còn hai tuần học kỳ phụ.
Tôi tìm người xin thời khóa biểu của Dư Vọng, phát hiện sáng nay anh có tiết, mà tôi thì rảnh.
Vậy là có cơ hội thể hiện rồi! Mang bữa sáng đến cho anh, ghi điểm một chút vậy.
[Anh đến lớp chưa? Em mang bữa sáng cho anh này.]
Dư Vọng rep ngay: [Anh lấy được rồi.]
Kèm theo một tấm ảnh hộp đồ ăn trên bàn.
Ơ? Sao lạ thế? Tôi vội nhắn lại: [Sao không thấy em đâu?]
Tôi muốn phát tài: [Em về ký túc rồi.]
Anh im lặng một lúc, rồi bất ngờ chuyển khoản hai mươi vạn tệ.
[Lần sau đi cùng anh.]
Tôi muốn phát tài: [Oke!]
Nhưng lần này tôi không nhận tiền ngay. Không phải vì lương tâm thức tỉnh, mà là…
Dư Vọng chủ động hỏi: [Sao em không nhận?]
Tôi nhắc nhẹ: [Anh chưa ghi “tự nguyện tặng”.]
Qua màn hình cũng cảm nhận được sự im lặng của anh. Mấy giây sau, anh chuyển khoản lại.
Lần này tôi vui vẻ nhận lấy!
Dư Vọng: [Trưa đi ăn cùng anh nhé.]
Tôi muốn phát tài: [Rõ!]
Gần đến giờ ăn trưa, tôi canh giờ tan học, chạy đến trước cửa lớp Dư Vọng chờ anh.
Anh xuất hiện giữa đám đông, nổi bật một cách đáng sợ. Cao ráo, chân dài, áo sơ mi trắng dựng cổ áo che nửa cằm, da trắng, ánh mắt lạnh lùng như thanh kiếm vừa rút khỏi vỏ.
Haizz… Tôi bị mắc chứng sợ trai đẹp. Ở xa thì nói mạnh mồm thế thôi, chứ giờ đứng trước mặt anh, tay chân cứ luống cuống, kiểu gì cũng dễ làm trò hề.
Nhưng mà… TIỀN!
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng, hít sâu một hơi, xông lên!
—
Sợ Dư Vọng không thấy, tôi vẫy tay gọi anh. Dù sao thì tôi cũng nghi tối qua anh bị ma ám mới đồng ý làm bạn trai tôi, chứ thực ra, chắc gì anh đã biết mặt tôi trông như nào.
Anh bước nhanh tới, đứng trước mặt tôi rồi tôi mới phát hiện… Cao quá!
Cao hơn tôi cả cái đầu, áp lực ghê!
Tôi lặng lẽ đứng thẳng người, hắng giọng, chìa tay ra đầy khí thế.
“Chào anh, bạn trai.”
Dư Vọng khựng lại một chút, rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi, cong môi cười.
“Chào em, bạn gái.”
Nói xong câu này, không khí đóng băng toàn tập.
Hai đứa đứng đờ ra như hai con gà mờ chưa từng yêu ai, chẳng biết bước tiếp theo phải làm gì.
Anh nhìn tôi. Tôi nhìn anh. Lúng túng vô đối.
Bỗng nhiên, Dư Vọng như chợt bừng tỉnh, ngón tay luồn vào tay tôi, đan chặt mười ngón vào nhau.
Vẻ mặt anh lại trở về kiểu cao ngạo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Đi ăn thôi.”
Tôi ngơ ngác gật đầu: “Ừ…”
Hôm nay tôi không có tiết, Dư Vọng thì chỉ học buổi sáng, thế là anh chở tôi trên chiếc Ferrari hào nhoáng của mình, lao thẳng tới trung tâm thành phố ăn trưa.
Vừa nhìn nhà hàng mà tôi đã thấy có gì đó sai sai.
Rồi nhìn kỹ dãy số 0 trên menu… Xỉu ngang!
Tôi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng không được. Cuối cùng đành ghé sát tai Dư Vọng, thì thầm: “Anh…”
Tai anh đỏ lên thấy rõ, hai tay siết chặt, ánh mắt bối rối.
Tôi cười gian xảo, nhỏ giọng như ác quỷ: “Mình chia đôi hay sao đây?”
Khoảnh khắc đó, một giây trước còn là Thái tử gia lạnh lùng cao quý, một giây sau hóa thành ông chú đau đầu vì hóa đơn nhà hàng sang chảnh.
Anh day day mi tâm, hít sâu một hơi, nghiến răng nói: “Anh mời. Mình còn chưa đến mức để bạn gái phải trả tiền.”
Thế thì tốt rồi, tôi thở phào nhẹ nhõm, không khách sáo nữa, gọi một loạt món mình thích. Đương nhiên, tôi cũng gọi cả những món Dư Vọng thích.
Chuyện này đâu có gì bí mật, người theo đuổi Thái tử gia nhiều như thế, có người còn soạn hẳn file Word danh sách những món ăn anh thích để tiện đường cưa cẩm.
Tôi thức đêm nghiền ngẫm cái danh sách đó, giờ thì nằm lòng sở thích của Dư Vọng như trong lòng bàn tay!
—
Sau khi đồ ăn được mang lên, sắc mặt Dư Vọng mới dịu đi đôi chút.
Không cần anh tự mình động tay, tôi liền nổi hứng nịnh nọt, chủ động gắp thức ăn cho anh.
Trông chẳng khác nào phi tần thời xưa hầu hạ hoàng thượng!
Gắp đồ ăn cho Dư Vọng xong, tôi lập tức cắm cúi ăn phần mình. Dù sao cũng lâu lắm rồi tôi mới được ăn một bữa ra hồn, miếng gà mềm như bông, cắn một cái mà suýt khóc vì hạnh phúc.
Vừa ăn vừa ngẫm, tôi tự hỏi không biết lần cuối cùng được ăn ngon như này là khi nào…
Đúng lúc ấy, một tờ giấy ăn được đưa tới trước mặt, tôi ngước lên thì thấy Dư Vọng trông hơi ngượng ngùng.
“Nếu em thích, ngày nào anh cũng dẫn em đi ăn.”
Tôi nuốt vội miếng gà, quay sang nhìn Dư Vọng bằng ánh mắt kinh hãi.
Anh đâu phải công tử bột gì, anh là thần tài của tôi thì có!
Ngay khi tôi cảm động đến mức muốn lập bàn thờ cho anh, thì bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: “Em cứ gọi thoải mái đi, đừng có tiết kiệm tiền cho anh!”
Tôi như bị sét đánh ngang tai, cùng lúc quay ngoắt đầu lại.
Qua lớp rèm mỏng, một thằng nhóc tóc nhuộm xanh đỏ đang vung tay gạch xoẹt một đường trên menu, sau đó hào phóng đưa thẻ cho phục vụ.
Đúng chuẩn dáng vẻ của một cậu ấm thứ thiệt.
Đối diện với nó, một cô nàng tóc cũng chói chang không kém đang nhìn nó bằng ánh mắt sùng bái.
“Anh Niên, anh tốt quá đi!”
Bị khen một câu, thằng nhóc kia có vẻ lâng lâng, tiện tay chuyển khoản ngay cho cô nàng một số tiền không hề nhỏ.
Tiền vung như rác. Hành động thì phóng khoáng.
Tôi trợn mắt há mồm, đến khi hoàn hồn thì cơn giận bốc lên ngùn ngụt.
Nói ra thì tôi keo kiệt thế này cũng có nguyên nhân cả. Chính là vì thằng nhóc tóc xanh kia – Tô Niên!
Bố tôi là dân mới phất, nửa đời nghèo rớt mồng tơi, không biết ăn ở kiểu gì mà bỗng một ngày đạp phải shit chó, thế là giàu sụ.
Nhưng mà, giàu thì giàu, cái tính tiết kiệm đã ăn vào máu ông từ bao đời nay, nên dù có tiền rồi ông vẫn keo như cũ.
Chỗ này bớt một tí, chỗ kia xén một chút, tóm lại là sợ nghèo, keo thành bản năng.
Thế nên tôi với thằng em trời đánh kia cũng bị di truyền, lúc nào cũng tằn tiện hết mức. Nhưng dù có tiết kiệm đến đâu thì bố mẹ vẫn chẳng tiếc tiền cho hai chị em tôi.
Cuộc sống của tôi cũng tạm ổn, cho đến khi thằng nhóc đó lên cấp ba.
Tự dưng cứ ấp a ấp úng xin tiền, bảo là không đủ tiêu.
Tôi biết nó học trường quý tộc, xung quanh toàn con nhà tài phiệt, trẻ con có chút sĩ diện cũng là chuyện dễ hiểu.
Nghĩ thế nên tôi cũng không vạch mặt, âm thầm san sẻ tiền sinh hoạt của mình cho nó mỗi tháng.
Ai mà ngờ…
Chị nó bên này ăn không dám ăn, mặc không dám mặc, còn nó bên kia thì vung tiền như rác?
Được lắm! Được lắm! Để xem về nhà tao có đánh cho mày nở hoa mông không!
Cay đắng, phẫn nộ, tuyệt vọng vì bị chính em trai mình phản bội, tôi nhìn Tô Niên bằng ánh mắt như bảng màu bị đổ, vừa hỗn loạn, vừa u uất.
Dư Vọng ngồi đối diện lặng lẽ siết chặt đũa, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Nhưng dù có tức đến đâu, tôi cũng không thể làm mất mặt em trai mình.
Tôi nén giận, gắng kiềm chế cơn nóng, nhưng hai tay đã siết chặt thành nắm đấm từ lúc nào không hay…