Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh từ bao giờ. Dư Vọng thì không thấy đâu.
Tôi giật mình bật dậy. Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, hơi nước tỏa ra nghi ngút.
Dư Vọng bước ra, tay lau mái tóc ướt đẫm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm hờ hững quanh eo.
Cơ bụng sáu múi săn chắc đập thẳng vào mắt tôi.
Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm, cả người như bị dội bom thị giác, não bộ tạm thời mất kết nối.
Mãi đến khi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm quá lâu, tôi mới giật bắn mình, đỏ mặt quay ngoắt đi, lắp bắp nhắc nhở: “Anh… anh mau mặc quần áo vào đi!”
Chẳng hiểu sao nói xong câu này, tôi lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Thôi kệ.
Chờ đến khi xác nhận anh đã mặc đồ tử tế, tôi mới dám quay lại, giọng khẽ khàng: “Em về trường trước đây.”
Hôm nay có tiết, may mà không phải tiết đầu, giờ đi vẫn kịp.
Dư Vọng nhìn tôi, giọng trầm trầm: “Trên bàn có bữa sáng, ăn đi rồi anh đưa em về.”
Tôi do dự ba giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.
Sau đó, Dư Vọng đưa tôi về tận cửa lớp.
Sự xuất hiện của anh gây chấn động.
Mặt Dư Vọng ai mà chẳng biết, tin đồn Thái tử gia bị bạn gái chọc khóc lại càng có thêm đất để lan truyền.
Kết quả là—
Ánh mắt mọi người nhìn tôi… hơi sai sai.
Dù có mặt dày đến đâu, tôi cũng không chịu nổi ánh mắt dò xét của nguyên cả lớp.
Chỉ muốn chui ngay vào góc nào đó, ngồi yên lặng như một chiếc bóng.
Ấy thế mà cậu ấm kia lại chẳng để tâm, chậm rì rì đưa cặp cho tôi, rồi còn chậm rì rì nói thêm: “Trưa anh đến đón em.”
Tôi: “…”
Còn định đến đón nữa chứ?!
Nhìn ánh mắt hóng hớt của đám bạn trong lớp, tôi cắn răng, nhanh chóng đáp: “Vâng.”
Rồi chui thẳng vào chỗ, cúi đầu vờ bận rộn, mặc kệ mọi người.
Trên đường đến lớp, bạn cùng phòng nhắn tin báo đã giữ chỗ, tôi cứ thế đi thẳng đến.
Vừa ngồi xuống, cô ấy đã huých tay tôi, giọng đầy tò mò: “Yêu đương với Thái tử gia cảm giác thế nào hả?”
Cô ấy vừa dứt lời, mấy đứa ngồi trước ngồi sau cũng nhao nhao lại gần hóng hớt.
Tôi mắt nhắm mắt mở, lười biếng huých tay lại: “Thi… thì cũng bình thường thôi, thầy đến rồi, lo học đi.”
Cuối cùng cũng gắng gượng qua được một buổi học.
Vừa tan lớp, Dư Vọng nhắn tin gửi địa chỉ, bảo tôi đến trước, anh có việc nên đến muộn.
Tôi thu dọn đồ đạc, ra cổng bắt xe đi đến điểm hẹn.
Đi được nửa đường, xe vừa dừng đèn đỏ thì bất ngờ bị chặn lại.
Trước mặt là một cô gái xinh đẹp, nhìn có chút quen mắt.
Tôi bình tĩnh đánh giá cô ta, cô ta cũng đánh giá tôi, rồi hất cằm đầy kênh kiệuv: “Cô là Tô Nhiễm à?”
Tôi hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
Cô ta bĩu môi, lẩm bẩm: “Cũng thường thôi, chỉ là xinh hơn tôi một tí, cao hơn tôi một chút…”
Rồi nhíu mày, trông có vẻ bất mãn sâu sắc: “Dư Vọng mù mặt rồi à?”
Tôi: “…”
Đến đây, não bộ tôi cuối cùng cũng thông suốt, nhớ ra cô ta là ai—
Trình Dĩnh Nguyệt.
Người đã tỏ tình với Dư Vọng ở bãi đỗ xe hôm nọ.
Tôi lặng lẽ lùi lại một bước, cảnh giác hỏi: “Cô có chuyện gì không?”
Cô ta khoanh tay trước ngực, hất hàm tuyên bố: “Chia tay với Dư Vọng đi.
Nói rồi, cô ta rút một tấm thẻ, vẫy vẫy trước mặt tôi: “Chỉ cần cô đồng ý, hai mươi vạn này là của cô.”
Tôi nhìn chiếc thẻ, lại nhìn bộ dáng hào phóng như rải tiền của cô ta.
Đúng là so với những người giàu có thực sự, nhà tôi đúng kiểu nghèo rớt mồng tơ.
Hai mươi vạn mà cô ta vung tay nhẹ như bỡn.
Nhưng mà—
Tôi bây giờ đã khác tôi của một tuần trước rồi!
Đứng trước cám dỗ hai mươi vạn, tôi thậm chí không thèm động lòng một chút nào.
Trình Dĩnh Nguyệt ngạc nhiên nhướng mày, có vẻ không ngờ tôi lại dửng dưng như vậy.
Nhưng nghĩ ngợi một lát, cô ta có vẻ đã hiểu ra.
Cười khẩy, cô ta chậm rãi nói: “Dư Vọng cho cô bao nhiêu, tôi cho cô gấp đôi.”
Tôi: “…”
Bật điện thoại lên, mở ngay ứng dụng máy tính, gõ lạch cạch một hồi.
Rồi ngẩng đầu, mặt tỉnh bơ: “Tổng cộng hai triệu. Cô muốn chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”
—
Nghe tôi nói vậy, Trình Dĩnh Nguyệt nhếch môi cười, nụ cười mang theo chút gian xảo.
Tự nhiên có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, cô ta đột nhiên thay đổi sắc mặt, ngọt ngào gọi với ra sau lưng tôi: “Dư Vọng, anh nghe thấy rồi chứ? Cô ấy ở bên anh chỉ vì tiền thôi! Anh mau chia tay với cô ấy đi!”
Má ơi, chơi vậy ai chơi lại?!
Tôi đứng cứng đờ tại chỗ, tự nhiên thấy chột dạ, không dám quay lại nhìn phản ứng của Dư Vọng.
Chưa kịp nghĩ cách chống chế, giọng nói thờ ơ của Dư Vọng vang lên từ phía sau: “Ừ, tôi biết.”
Tôi: “???”
Tôi quay lưng về phía anh, người đơ như cá nóc, anh biết?!
Biết mà vẫn đồng ý ở bên tôi á?!
Chưa kịp tiêu hóa xong câu trả lời, anh lại thong thả bổ sung: “Là tôi cố ý dùng tiền để quyến rũ cô ấy.”
Rồi nhìn thẳng vào Trình Dĩnh Nguyệt, lạnh nhạt hỏi: “Lý do này, cô hài lòng chưa?”
Tôi: “…” Chẳng lẽ tôi mới là người bị gài à?!
Trình Dĩnh Nguyệt giận tím mặt, giậm chân bành bạch: “Dư Vọng! Anh quá đáng lắm! Tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Sau đó, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận, rồi bị một người đàn ông có vẻ là quản gia kéo lên xe.
Đến nhanh, đi cũng nhanh, để lại một màn kịch ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, chỉ còn lại tôi và Dư Vọng.
Hai đứa lặng lẽ nhìn nhau hai giây, cuối cùng tôi không nhịn được, lên tiếng trước: “Anh nói anh cố ý dùng tiền… quyến rũ… em, là sao?”
Dư Vọng thản nhiên trả lời: “Đúng như em nghĩ đấy. Anh sợ em tỏ tình với anh rồi lại đổi ý, nên quyết định dùng tiền giữ em lại.”
Rồi nghiêm túc nhìn tôi, chậm rãi nói từng chữ: “Ý là anh thích em, thật lòng muốn làm bạn trai em.”
Tôi: “…”
Kỳ lạ thật.
Rõ ràng tôi ở bên anh vì tiền.
Sao tim lại đập nhanh thế này?