Anh trai chuyển cho tôi năm nghìn tệ, bảo tôi tìm chỗ ở tạm.
Tôi lập tức từ chối: “Không cần, em tự lo được.”
Anh ấy giật lấy điện thoại của tôi, lại chuyển tiền lần nữa rồi bấm xác nhận: “Anh để em ở ngoài đã thấy áy náy lắm rồi, em cứ coi như nể mặt anh đi.”
Tôi không muốn đôi co thêm, cầm lại điện thoại rồi quay lưng bước đi.
Anh ấy chạy theo dặn dò: “Chỉ cần thuê khách sạn gần nhà thôi, đừng đi xa quá. Có chuyện gì thì gọi cho anh!”
Tôi kéo vali đi thẳng, không ngoái đầu lại, nhưng nước mắt thì cứ thế rơi xuống, chẳng thể nào kìm lại được.
Từ bé, anh em tôi vốn thân thiết, không biết từ bao giờ lại thành ra thế này.
Mấy hôm sau, anh trai gọi cho tôi, giọng điệu dè dặt: “Mấy ngày nay ổn chứ? Em đừng giận bố mẹ nữa, lúc nãy anh vừa thấy mẹ ngồi khóc trong phòng em.”
“Thật ra bố mẹ cũng khó xử, chị dâu em lấy chồng xa, bố mẹ là thông gia bên chồng, đâu thể tỏ ra thiên vị em quá rõ ràng được.
“Trong lòng bố mẹ vẫn thương em. Đợi anh thu xếp để chị ấy dọn ra ngoài, rồi em về nhà, mọi chuyện lại đâu vào đấy.”
Tôi nhớ lại cái tát thẳng tay của mẹ, bật cười lạnh lẽo: “Anh à, anh nói thế mà không thấy buồn cười à? Bố mẹ có nghĩ đến em không? Em ra ngoài nửa tháng rồi, họ có gọi cho em lấy một cuộc không?”
Anh trai im lặng, tôi biết anh đang cố gắng hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ. Nhưng thật sự, chuyện này chẳng còn cần thiết nữa.
“Thôi, ai sống phần người nấy.”
Anh trai thở dài nặng nề.
Tôi chẳng muốn nói thêm, cúp máy luôn.
Tôi nhớ lại cảm giác bất lực khi bị đuổi ra khỏi nhà, chợt nảy ra ý định mua một căn nhà cho riêng mình. Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể dập tắt được. Tôi muốn có một chỗ ở mà chẳng ai có quyền đuổi tôi ra ngoài!
Dạo này nhiều nhà cũ đang xuống giá, tôi tranh thủ tìm xem có căn nào phù hợp không. Đang tìm thì chị dâu bất ngờ gọi đến.
Cô ta giận dữ chất vấn: “Sao anh trai cô lại phải chuyển cho cô năm nghìn tệ?”
“Cô có biết chúng tôi sắp có con không? Cái gì cũng tốn kém. Anh cô đi làm vất vả kiếm được chút tiền, cô còn vòi vĩnh, cô không thấy ngại à?”
Tôi cứ tưởng có chuyện gì to tát, hóa ra chỉ vì năm nghìn tệ!
Tôi bật cười lạnh: “Thế còn cô thì sao? Mang thai thì có quyền giết con chó của người khác à? Cô có thấy xấu hổ không?”
Chị dâu điên tiết: “Cô dám chửi tôi! Tôi thề sẽ không để yên chuyện này!”
Tôi thẳng tay tắt máy, chuyển luôn năm nghìn tệ cho cô ta rồi chặn số. Sau đó, tôi gửi ảnh chụp màn hình chuyển khoản cho anh trai, nhắn gọn:
“Năm nghìn tệ tôi đã chuyển lại cho vợ anh rồi. Dù sao tôi cũng không muốn bị nói là không biết xấu hổ. Từ giờ đừng ai tìm tôi nữa!”
Anh trai nhắn lại ngay, có vẻ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra:
“Gì cơ? Bối Bối, đợi đã—”
Tôi chẳng buồn đọc tiếp, cúp máy, chặn luôn cả anh.
Tôi không muốn bị cuốn vào đống rắc rối của gia đình, nhưng có những chuyện không phải cứ tránh là xong.
Trên đường đi xem nhà, tôi mải nghĩ mà không để ý có người đứng gần đó.
Mẹ gọi tôi mấy tiếng, tôi mới giật mình nhận ra bà đang đứng ở góc công ty, trên tay cầm một hộp giữ nhiệt.
“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”
Mẹ đưa hộp đồ ăn cho tôi, trách yêu: “Nếu mẹ không chủ động đến tìm, con định cả đời không nói chuyện với mẹ nữa à?”
Tôi suýt nữa rơi nước mắt, nhưng vẫn bướng bỉnh quay mặt đi: “Không phải chính các người đuổi con ra ngoài sao?”
Mẹ cấu nhẹ tôi một cái, giọng trách móc nhưng vẫn dịu dàng: “Không đuổi con đi thì ngày nào con cũng cãi nhau với chị dâu! Người ta đang mang thai, con không thể nhường một chút à? Đợi sinh xong rồi tính tiếp.”
Tôi không muốn nói về chuyện này, liền mở hộp giữ nhiệt ra. Bên trong là một hộp đầy sườn chiên.
Không khí giữa hai mẹ con dịu đi một chút, nhưng mẹ lại tiếp tục càm ràm:
“Tính con thế này thì sau này sao mà sống được? Muốn trả tiền cho chị dâu thì trả lặng lẽ thôi, cần gì phải gửi ảnh cho anh trai làm gì?”
“Anh trai con hôm đó về nhà cãi nhau với vợ, suýt nữa chị dâu con phải nhập viện đấy!”
Mùi sườn chiên vẫn còn thơm, còn ấm, nhưng lòng tôi thì lạnh toát. Mẹ không quan tâm suốt nửa tháng qua tôi đã sống ra sao, chỉ lo tôi khiến anh trai và chị dâu cãi nhau.
“Có liên quan gì đến con? Mẹ đừng đổ hết lên đầu con!”
“Sao lại không liên quan? Nếu con không gửi ảnh cho anh trai, hai vợ chồng nó đã chẳng cãi nhau! Con có phải cố tình không? Không muốn để chúng nó sống yên ổn đúng không?”
Mẹ giận dữ vung tay đánh tôi hai cái: “Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé trong bụng chị dâu con, mẹ sẽ không tha cho con đâu!”
Tôi cầm hộp giữ nhiệt nhét lại vào tay bà, lạnh giọng nói:
“Mẹ cứ yên tâm. Từ giờ con sẽ chặn hết số của mọi người, cũng sẽ không về nhà nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra với họ, mẹ đừng lôi con ra đổ lỗi!”
Cuộc nói chuyện kết thúc trong không khí nặng nề.
Sau đó, tôi chặn hết số của cả nhà.
Cuối cùng, thế giới cũng yên tĩnh trở lại.