Chị Dâu Em Chồng

Chương 4



Bố liếc nhìn chiếc vòng vàng nằm trên sàn, giọng dịu xuống như muốn hòa giải:

 

“Cũng chưa lấy đi mà, không cần làm to chuyện.”

 

Mấy lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng đang ngầm thừa nhận rằng tôi có trộm.

 

Tôi nghiến răng hỏi:

 

“Bố có ý gì? Bố cũng nghĩ con lấy trộm à?”

 

Bố khẽ tránh ánh mắt, không trả lời. Ông biết rõ tôi không làm, nhưng vì chị dâu, ông vẫn muốn đổ tiếng xấu lên đầu tôi.

 

Chị dâu khoanh tay, giọng đầy khiêu khích:

 

“Không phải cô thì là ai? Hay cái vòng của tôi tự mọc chân chui vào túi cô?”

 

Tôi cười nhạt:

 

“Nếu mọi người đã nghĩ là tôi trộm, thì gọi cảnh sát đi, để xem cái vòng này vào túi tôi bằng cách nào!”

 

Chị dâu trợn mắt:

 

“Cô trộm rồi còn chối! Đúng là không biết xấu hổ!”

 

Tôi không nói thêm, rút điện thoại ra bấm số.

 

Anh trai hốt hoảng giữ tay tôi lại, giọng anh có chút khẩn thiết:

 

“Em gái, anh xin em, đừng báo cảnh sát.”

 

Tôi lập tức bật lại:

 

“Tại sao? Anh muốn em cả đời bị mang tiếng ăn cắp à?”

 

Chị dâu đứng bên chêm vào:

 

“Chính cô trộm còn gì, còn giả vờ oan ức!”

 

Anh trai không nhịn được nữa, quay ngoắt sang chị ta, gằn giọng:

 

“Cô im đi! Cô tưởng trong nhà không có camera à?”

 

Nói rồi anh mở điện thoại, tua lại đoạn video trong nhà, đến khi trên màn hình hiện lên cảnh chị dâu lén bỏ chiếc vòng vào túi tôi, anh lạnh lùng giơ ra trước mặt cô ta:

 

“Cô tự xem đi, ai mới là người giấu vòng vào túi em gái tôi?”

 

Chị dâu sững lại, rồi bỗng nhiên bật cười. Cô ta đảo mắt nhìn từng người trong nhà, giọng đầy mỉa mai:

 

“Tại sao tôi phải làm vậy, anh không tự hỏi à?”

 

Cô ta chỉ vào mẹ, hất hàm:

 

“Cả nhà này chỉ biết nói lời ngon ngọt để lừa tôi! Trước khi cưới thì hứa mua nhà, giờ con tôi sắp ra đời rồi mà vẫn chưa thấy đâu! Coi tôi là con ngốc chắc?

 

“Tôi đang bầu bí, mà con em chồng ném cả cốc nước vào tôi! Lúc đó bố mẹ nói gì? Hứa là không để nó quay về nữa, vậy mà bây giờ thì sao? Còn gọi nó về ở như chưa có chuyện gì!”

 

Cô ta nghiến răng gằn từng chữ:

 

“Mọi người nghĩ tôi dễ bị bắt nạt lắm à?”

 

Anh trai nhìn chị dâu, ánh mắt đã không còn một chút tình cảm nào, chỉ còn lại sự mệt mỏi:

 

“Anh sai vì chưa mua được nhà, nhưng anh đã nói rồi, chỉ cần thêm năm vạn nữa là đủ tiền cọc. Tại sao em cứ nhắm vào em gái anh, cứ nhất quyết đuổi nó đi?”

 

Chị dâu cười khẩy:

 

“Hừ, năm vạn? Lúc nào cũng thiếu tiền! Hôm nay mẹ anh ốm cần tiền phẫu thuật, mai con chào đời lại cần tiền khắp nơi! Anh cứ tưởng mình là cái máy in tiền à?

 

“Còn con bé này, ít nhất cũng đã tiết kiệm hai ba chục vạn rồi, sao không bảo nó bỏ tiền ra?”

 

Tôi lạnh giọng đáp:

 

“Tiền phẫu thuật của mẹ, tôi sẽ góp một nửa. Còn chị đừng có kích động tôi, cái gì cũng có giới hạn của nó.

 

“Tôi ở nhà này còn phải đóng hai nghìn tiền sinh hoạt phí mỗi tháng, trong khi hai người ăn ở không mất một xu! Bố mẹ mỗi tháng còn phải trợ cấp cho hai người, còn tôi thì không nhận được một đồng nào! Tiền tôi kiếm được là do tôi tự làm, không ai có quyền ép tôi phải chi!”

 

Mẹ tôi bật khóc, giọng đầy uất ức:

 

“Con lại tính toán với cả bố mẹ à? Đúng là đồ vô ơn! Đẻ con ra chỉ tổ phí công!”

 

Tôi mím môi, không muốn cãi thêm.

 

Được rồi.

 

Nếu tôi là đồ vô ơn, vậy thì từ nay đừng ai mong dùng tình thân để ràng buộc tôi nữa.

 

Tôi cầm túi xách, quay người bước ra cửa:

 

“Đúng, con vô ơn, mẹ đẻ con ra đúng là phí thật.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.