Chương 5:
“Cậu làm cái gì vậy! Thả tôi xuống!”
Tôi giãy giụa, cố duỗi tay ra, chống lên lưng anh ta để phản kháng, nhưng Lệ Thiệu Thương chỉ cần một tay cũng đủ khống chế tôi gọn ghẽ.
“Nếu em không chịu ngoan ngoãn về, thì anh sẽ vác em về!”
Anh ta dứt khoát tuyên bố, rồi lập tức mở cửa.
Mặc kệ Tiêu Kỳ đang tròn mắt há mồm kinh ngạc, Lệ Thiệu Thương cứ thế nhấc chân bước đi.
Tiêu Kỳ lắp bắp:”Anh… anh…”
Tôi vội cầu cứu:”Tiêu Kỳ! Cứu tôi!”
Tiêu Kỳ quýnh quáng, vội vàng chặn đường anh ta:
“Lệ tiên sinh, anh bình tĩnh chút đi, có gì từ từ nói…”
Lệ Thiệu Thương ngang tàng gạt đi:
“Đây là chuyện trong nhà tôi, người ngoài tốt nhất đừng xen vào!”
Tiêu Kỳ lúng túng không biết làm sao, còn Lệ Thiệu Thương thì chẳng buồn dừng lại, lách qua cô ấy, tiếp tục đi thẳng.
Tôi giãy giụa đến mức kính rơi xuống, cố sức đập tay lên lưng anh ta, gào lên:
“Thả tôi xuống! Cậu không có quyền ép buộc tôi! Mau buông tôi ra!”
Vừa lúc Lệ Thiệu Thương sắp bước xuống cầu thang, một bóng đen đột ngột lao đến.
Bốp!
Người vừa đến tung một cú đấm thẳng vào mặt Lệ Thiệu Thương.
Anh ta loạng choạng lùi lại, theo phản xạ thả tôi xuống.
Vừa chạm chân xuống sàn, tôi còn chưa kịp đứng vững thì Lệ Thiệu Thương đã lập tức kéo tôi ra sau lưng.
Hai người đàn ông chẳng nói chẳng rằng, lao vào nhau đánh túi bụi.
Tôi sững sờ mất một giây, rồi mới nhận ra người vừa ra tay chính là A Huy !
“Lệ Thiệu Thương! Dừng lại ngay!”
Tiêu Kỳ cũng hoảng hốt chạy tới can ngăn, nhưng cả hai đã bốc hỏa, chẳng ai chịu nghe.
Tôi và Tiêu Kỳ vốn nhỏ con, dù có lao vào cũng không thể tách họ ra được.
Hai người cao lớn đụng độ ngay giữa hành lang, tạo nên cảnh tượng hỗn loạn đến mức nhân viên nhà nghỉ phải kéo đến.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Dừng lại! Mau dừng tay!”
Mọi người xúm vào tách hai người họ ra.
Tôi vội ôm lấy eo Lệ Thiệu Thương, kéo anh ta lùi lại, trong khi Tiêu Kỳ thì cố gắng đẩy A Huy ra.
Lệ Thiệu Thương siết chặt tôi vào lòng, nghiến răng hỏi:
“Đừng nói với anh là cậu ta cũng là đàn em của em?”
Bên kia, A Huy vẫn hầm hầm nhìn chằm chằm, hơi thở gấp gáp.
Tôi nhỏ giọng gằn lên:”Đây là hướng dẫn viên du lịch! Cậu thôi ngay cái trò gây rối này đi!”
Lệ Thiệu Thương chẳng những không buông, còn ghì chặt tôi hơn, như thể muốn cảnh cáo A Huy.
Nhân viên nhà nghỉ cau mày:”Có cần báo cảnh sát không?”
Tiêu Kỳ cuống quýt xua tay:”Không cần đâu, đều là người quen cả thôi! Chỉ là hiểu lầm chút thôi, làm phiền mọi người quá…”
Tôi cũng vội vàng xin lỗi.
Cuối cùng, Tiêu Kỳ khuyên A Huy rời đi, còn tôi thì kéo Lệ Thiệu Thương về phòng.
Sau màn ầm ĩ này, tôi tạm thời thoát khỏi tình thế khó xử.
—
Mặt mũi Lệ Thiệu Thương bầm tím mấy chỗ, còn có vài vết xước rướm máu.
Tôi không thể làm ngơ, đành xuống quầy lễ tân mượn hộp thuốc.
Anh ta ngồi trên mép giường, còn tôi cúi xuống, dùng tăm bông thấm iod, cẩn thận sát trùng cho anh.
Chẳng ngờ, Lệ Thiệu Thương bất ngờ vòng tay ôm eo tôi, kéo mạnh một cái, ép tôi ngồi lên đùi anh ta.
Tôi ngồi ngang trên đùi anh, bực bội gắt:”Cậu có thể ngoan ngoãn một chút không?”
Anh ta tỉnh bơ:”Tư thế này chẳng phải tốt hơn sao? Em đỡ phải cúi, đỡ mỏi.”
Nói xong, Lệ Thiệu Thương lại cúi xuống, hôn lên cổ tôi.
Tôi giật mình, lập tức véo tai anh ta:”Tránh ra! Tôi còn chưa bôi thuốc xong!”
Anh ta bỗng nhún mạnh một cái, khiến tôi suýt nữa kêu lên.
Tôi nhanh chóng nhận ra biểu hiện lạ của anh ta.
Vừa tức, vừa buồn cười.
“Anh định làm gì đây?”
Lệ Thiệu Thương thản nhiên vuốt tóc tôi, cười cợt:”Vợ giận dữ nhìn cũng đẹp phết đấy.”
Tôi cau mày, gạt tay anh ra.
“Đừng gọi tôi như thế.”
“Cứ gọi đấy! Vợ, vợ, vợ! Em là vợ của anh!”Anh ta cố tình nhấn mạnh, lặp đi lặp lại mấy lần liền.
Tôi chẳng dám chọc tức thêm, sợ anh ta lại nổi điên vác tôi đi mất, nên đành im lặng cho qua .
Sau khi bôi thuốc xong, Lệ Thiệu Thương vẫn không chịu buông, nhất quyết bắt tôi ngồi trên đùi.
Anh ta ôm chặt tôi, úp mặt vào ngực tôi, cọ cọ như mèo con.
“Vợ… đừng bỏ anh… Anh thực sự không thể thiếu em…”
Đây chính là chiêu trò quen thuộc của anh ta: Ban đầu dùng sức mạnh để khiến tôi sợ, sau đó lại chuyển sang nũng nịu, yếu đuối.
Kết hợp cả cứng rắn lẫn dịu dàng, đến khi nào tôi chịu mềm lòng mới thôi.
Ngày trước, tôi từng nhiều lần bị anh ta thao túng như vậy.
Nhưng lần này, tôi không thể để anh ta được như ý.
Tôi cố ý đánh lạc hướng:
“Cậu đã gặp Từ Vân Ca chưa?”
Lệ Thiệu Thương lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt tối sầm lại, đầy bực bội.
“Nhắc đến cô ta làm gì? Anh cần gì phải gặp cô ta?”
“Từ Vân Ca là một cô nàng nổi bật, có khi lại đúng gu của cậu.”
Tôi vừa định nói tiếp thì Lệ Thiệu Thương đã thô bạo chặn môi tôi lại.
Anh ta cắn rồi hôn tôi như trút giận, tay ghìm chặt sau đầu, không cho tôi né tránh.
Đến khi môi tôi tê rát, hơi thở đứt quãng, anh ta mới chịu buông.
Lệ Thiệu Thương áp trán vào tôi, thở dốc, giọng trầm trầm:
“Không được nói những lời như thế nữa! Vợ anh chỉ có một, mãi mãi chỉ có một là em! Cô ta đẹp hay không liên quan gì đến anh?”
Tôi còn đang hoa mắt chóng mặt thì đã bị anh ta đẩy ngã xuống giường, rồi cả người phủ lên.
Anh ta chậm rãi tháo cúc áo, để lộ cơ thể rắn chắc.
Dù trên mặt còn vết bầm, ánh mắt anh ta vẫn rực cháy, nhìn tôi từ trên cao, khiến tôi chẳng còn chút sức phản kháng.
Tôi lắc đầu, khẽ cầu xin:”Đừng mà…”
Lệ Thiệu Thương cúi xuống, thì thầm bên tai:
“Cái miệng này lúc nào cũng thích nói những lời chọc tức anh, nên anh phải chặn lại…”
“Ưm…”
Sau đó, tôi chẳng còn cơ hội nói thêm câu nào nữa.
—
Hôm sau, Lệ Thiệu Thương nhất quyết không chịu về, cứ dính lấy tôi như keo dán.
Cuối cùng, tôi đành phải dẫn anh ta theo trong chuyến khảo cổ.
Tôi bất lực nói với Tiêu Kỳ:
“Tiêu Kỳ, xin lỗi nhé… Lệ thiếu không chịu đi, nên đành theo chúng ta luôn.”
Tiêu Kỳ liếc trộm Lệ Thiệu Thương đứng ngay sau tôi, rồi vội cười gượng:
“Không sao, thêm một người cũng thêm phần hỗ trợ…”
Chẳng bao lâu sau, A Huy cũng đến hội ngộ với cả nhóm.
Vừa chạm mặt, hai người đàn ông lập tức căng thẳng như thể sắp lao vào đối đầu.
Bọn họ rõ ràng đang ngấm ngầm ganh đua nhau.
Tôi ghé sát tai Lệ Thiệu Thương, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Đừng gây chuyện! Nếu không, tôi đuổi cậu về ngay lập tức!”
Lệ Thiệu Thương chẳng thèm đáp, chỉ bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi ngay trước mặt hai người kia.
Tiêu Kỳ và A Huy đều đứng hình, còn tôi thì xấu hổ bật lùi ra xa.
Tiêu Kỳ vội lên tiếng xoa dịu bầu không khí:
“Haha… Em đúng là ghen tị với tình cảm giữa chị và Lệ thiếu, thật khiến người ta ngưỡng mộ…”
Lệ Thiệu Thương thì cứ tự mãn ra mặt, còn tôi chỉ muốn độn thổ .
—
Hôm nay, chúng tôi sẽ đến một nơi còn hẻo lánh hơn cả ngôi làng hôm qua, nghe nói ở đó đã bỏ hoang từ lâu.
Đi được một đoạn, tôi bắt đầu thấy chóng mặt, thở không ra hơi.
Trước đây khi Lệ Thiệu Thương chưa tới, tôi luôn cố chịu đựng. Dù Tiêu Kỳ có hỏi han, tôi cũng giả vờ không sao.
Nhưng hôm nay, khi thấy sắc mặt tôi không tốt, Lệ Thiệu Thương cau mày hỏi:
“Em sao thế?”
Tôi không cố gồng nữa, liền thật thà đáp:
“Chóng mặt… buồn nôn…”
Không nói không rằng, Lệ Thiệu Thương liền dìu tôi vào bóng cây nghỉ ngơi, đưa nước cho tôi uống rồi quạt mát.
Có một người đáng tin bên cạnh, tôi cũng chẳng muốn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa.
Tôi áy náy nhìn Tiêu Kỳ:
“Tiêu Kỳ, hay là mọi người cứ đi trước đi? Tôi nghỉ một lát rồi đuổi theo sau.”
Tiêu Kỳ gật đầu, rồi cùng A Huy tiếp tục lên đường.
Vừa khi họ khuất bóng, Lệ Thiệu Thương liền kéo tôi ngồi hẳn lên đùi mình.
“Em trông mệt quá, không khỏe thì mình về trước đi.”
Tôi liếc anh ta một cái:
“Cũng tại cậu mà tôi mất ngủ cả đêm.”
Lệ Thiệu Thương mặt dày đáp:
“Anh nhịn ba ngày, phải bù chứ.”
“Đầu cậu ngoài chuyện đó ra, còn nghĩ được gì khác không?”
“Không.”Anh ta thản nhiên nắm tay tôi áp lên ngực mình, giọng đầy mê hoặc:
“Trong đầu anh chỉ có em.”
Tôi giật tay lại, mặt đỏ bừng:
“Được rồi, chẳng qua cậu thấy tôi hợp cạ, nếu không thì đã chẳng để ý một người già hơn cậu tận tám tuổi!”
Lệ Thiệu Thương khẽ nhíu mày, lập tức phản bác:
“Hợp cạ là thật, nhưng anh thích em từ lâu rồi! Ngay lần đầu tiên, anh cố ý đấy!”
Tôi nheo mắt, cảnh giác hỏi:
“Cố ý cái gì?”
Lệ Thiệu Thương ôm tôi, giọng trầm xuống, thú nhận:
“Anh đã muốn có em từ lâu rồi, nhưng em cứ trốn tránh, tối cũng không chịu về nhà. Anh chẳng còn cách nào khác! Hôm đó, khi chúng ta đến Giang Thành dự sinh nhật ông ngoại, anh bước vào kỳ mẫn cảm… nhưng thực ra anh đã uống thuốc trước rồi. Vì anh biết em sẽ không nỡ bỏ mặc anh trong tình trạng ấy…”
Nghe đến đây, tôi giận đến mức nhéo tai anh .
“Hóa ra cậu tính kế với tôi từ trước!”
“Ai bảo em quyến rũ thế cơ chứ?”Lệ Thiệu Thương thản nhiên đáp, chẳng hề biết xấu hổ.”Ai bảo em gợi cảm chết người! Eo thì thon, mông thì cong, cười lên vừa trong sáng vừa mê hoặc. Nghe giọng em thôi anh đã chẳng chịu nổi rồi. Em đúng là tiểu yêu tinh sinh ra để hành hạ anh!”
“Cậu… cậu…”Tôi vừa bực vừa buồn cười, không biết phải phản ứng thế nào.
Lệ Thiệu Thương liền vòng tay ôm eo tôi, vừa dỗ dành vừa nịnh nọt:
“Vợ ơi, mình làm hòa nhé? Anh thừa nhận trước kia miệng lưỡi anh quá đáng, không nên nói những lời làm tổn thương em. Đừng giận anh nữa, nhé?”
Tôi cố giữ tỉnh táo:
“Đây không phải là chuyện giận hờn đơn thuần!”
Lệ Thiệu Thương cắt ngang:
“Nói trắng ra là em thiếu cảm giác an toàn. Thế này đi, sau khi về, anh sẽ chuyển hết cổ phần cho em! Nếu sau này anh có làm gì có lỗi, em cứ để anh tay trắng ra đi!”
Tôi hơi dao động:
“Cậu đừng nói linh tinh! Đó là gia sản nhà cậu, đâu phải trò đùa!”
“Của anh cũng là của em mà, đúng không?”
Lời vừa dứt, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội!
Từ sườn núi bên cạnh, đá vụn và bụi đất ầm ầm trút xuống.
Sạt lở đất!
Chưa kịp phản ứng, Lệ Thiệu Thương đã vác tôi lên và lao đi như bay.
Dòng bùn đất ầm ầm đổ xuống, đuổi sát phía sau như một con quái vật khổng lồ.
Bụi mù mịt, tôi không mở nổi mắt.
Bất ngờ, Lệ Thiệu Thương vấp ngã!
Cả người tôi chúi về phía trước, mọi thứ xung quanh tối sầm lại.
—
Tí tách… tí tách…
Có chất lỏng nhỏ xuống mặt tôi.
Tôi nhíu mày, theo bản năng đưa tay lên chạm.
Một thứ gì đó ấm và dính .
Tôi cọ nhẹ ngón tay.
Là… máu!
Tôi giật bắn mình, choàng tỉnh.
Trước mắt tôi, Lệ Thiệu Thương đang nằm đè lên người tôi!
Anh bị đất đá đè chặt, nhưng vẫn gắng chống hai tay, tạo ra khoảng trống bảo vệ tôi.
Máu từ trán anh chảy ròng ròng, nhỏ xuống mặt tôi.
Anh mím chặt môi, toàn thân run rẩy vì kiệt sức.
Giọng anh đứt quãng:”Ra ngoài… mau…”
Tôi cắn răng lật người, khó khăn bò ra khỏi đống đất đá.
Khi đã thoát ra ngoài, tôi lập tức quay lại tìm cách cứu anh.
Bỗng—
ẦM!!
Chỗ anh đang chống đỡ sụp xuống!
“Thiệu Thương!!!”
Tôi hét lên, tim như vỡ nát.
Không chần chừ, tôi quỳ xuống, dùng tay đào bới đất đá điên cuồng.
Từ xa, có tiếng Tiêu Kỳ và A Huy hốt hoảng gọi:
“Chị! Lệ thiếu!”
“Chị Từ!”
Tôi gào lên như phát điên:
“Anh ấy bị chôn dưới này! Mau tới giúp tôi!”
Hai người vội vàng lao tới, cùng tôi bới từng nắm đất, hất từng viên đá.
Đầu ngón tay tôi bị đá cứa rách, rỉ máu, nhưng tôi chẳng cảm thấy gì.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu—
Lệ Thiệu Thương không thể chết!
Anh không thể chết!
—
Rất nhanh, chúng tôi đào được phần thân trên của anh .
Nhưng…
Anh nằm bất động.
Không có phản ứng gì!
A Huy vội cúi xuống, áp tai vào ngực anh.
Một giây… hai giây…
Sắc mặt A Huy tái mét .
“Không ổn! Tim anh ấy ngừng đập rồi!”
Một tiếng”ong”vang lên trong đầu tôi.
Chân tay tôi bủn rủn, suýt nữa ngất lịm.