Chương 5: Một Mũi Tên, Một Mối Họa
Không ngờ chưa bao lâu sau, trong một lần săn bắn mùa xuân, Trần Lãng – kẻ vừa khỏi bệnh chưa được bao lâu – lại xuất hiện.
Nhóm công tử thế gia kia từ lâu vẫn tự phụ tài hoa xuất chúng, bao lần xỉa xói chúng ta là đám thô lỗ, chỉ biết vung đao múa kiếm, không hiểu gì về tao nhã phong lưu. Nay đến lượt săn xuân, đúng là dịp tốt để chúng ta thị uy oai hùng, cớ gì bỏ lỡ cơ hội gỡ gạc danh dự?
Ta với Vi Thất hăng hái bừng bừng, khí thế bốc cao như lửa đốt.
Cờ lệnh vừa phất, hai đứa lập tức chia thành hai ngả, hệt như hổ đói xông vào rừng. Mới qua một nén nhang, ta đã săn được hàng chục con. Khoái cảm giương cung, thúc ngựa phi nước đại, thật lâu rồi mới được nếm trải.
Nhưng có câu “đắc ý sinh cuồng, cuồng tất thất thủ.”
Lúc ấy, ta vừa băng qua một khoảng rừng rậm thì chợt nghe động tĩnh mơ hồ sau gốc cây. Không nghĩ ngợi, ta liền phóng tên.
Vừa bắn xong, trong đầu ta vụt lên một ý nghĩ: “Hỏng bét!”
Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ta cấp tốc lắp thêm một mũi tên nữa, bắn chệch đường tên trước, giảm bớt lực sát thương. Nhưng dù vậy, mũi tên vẫn sượt qua cánh tay người phía sau gốc cây.
Chính là Trần Lãng!
Ống tay áo hắn bị xé toạc, máu tươi trào ra, ta suýt ngất!
Hắn bị thương rồi! Lại là ta gây họa!
Không chần chừ, ta vội lao tới băng bó. Ý chí nhẫn nại của hắn thật đáng nể phục – người thường mà bị thương thế này, ắt đã la hét inh ỏi. Còn hắn chỉ im lặng nhìn ta, trán lấm tấm mồ hôi, mặt trắng bệch như tuyết đầu đông.
Ta vừa buộc vải vừa nghiến răng nghiến lợi:
“Thế tử cớ chi lại ở đây? Ngài không biết cưỡi ngựa, lại chẳng rành săn bắn, đi lạc vào rừng làm gì?”
Hắn nhếch môi cười khổ, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Chỉ muốn xem các vị trổ tài.”
Lại gạt ta!
Ta hừ một tiếng, thấy rõ trong mắt hắn có điều gì đó u tối mà ta không hiểu.
Hắn bỗng nhiên nói:
“Quận chúa chẳng cần lo, chuyện hôm nay ta sẽ không kể với ai.”
Ta nghe xong càng tức:
“Ai bảo ngài giấu giúp? Chính ta phải đi nhận lỗi!”
Cuối cùng, ta vẫn đích thân thỉnh tội. Hoàng đế thương ta, chỉ phạt cấm túc ba tháng.
“Lão già này… thà đánh ta còn hơn!”
Vi Thất nghe tin, thở dài như lão trượng, ngày ngày quanh quẩn trước phủ, mắng ta với Trần Lãng “khắc nhau,” lại còn bảo hắn từ nhỏ đã đáng sợ, dặn ta nên tránh xa kẻ này.
“Đúng quá! Tránh voi chẳng xấu mặt nào!”
Ta quyết tâm học theo, về sau, hễ Trần Lãng có mặt, ta lập tức rút lui. Chỗ nào hắn đến, ta kiên quyết không xuất hiện.
Chỉ là… từ dạo đó, nghe đâu Trần thế tử – vốn đã dần năng nổ – nay lại trở về dáng vẻ lười nhác, chẳng còn ra ngoài.
Ta vuốt cằm nghĩ ngợi, gật gù tự nhủ:
“Thế cũng hay! Rất hay!”
Chương 10: Ngựa Chiến & Kẻ Phiêu Du
Hôm sau, ta phi ngựa tới trại ngựa ngoài thành thì đã thấy Trần Lãng có mặt từ sớm.
Trên thảo nguyên bát ngát, hắn đang cùng viên quản ngựa trao đổi điều gì đó, sau lưng là một đàn “Hãn Huyết Bảo Mã” ung dung gặm cỏ. Mỗi con đều vạm vỡ, bờm dài phất phơ, vó sắt cứng cỏi, đúng là ngựa quý hiếm có!
Nhìn cảnh ấy, lòng ta vừa kinh ngạc vừa ngứa ngáy, lập tức thúc ngựa xông đến.
Nghe tiếng, Trần Lãng ngoảnh đầu, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười rạng rỡ như ánh dương đầu hạ. Cảnh tượng này khiến ta thoáng sững sờ, cảm giác lạ lùng dâng lên, ngay cả vết sẹo trên trán cũng đau âm ỉ.
Quái lạ, sao lại quen thuộc đến vậy?
Ta nhảy xuống ngựa, Trần Lãng bỏ dở câu chuyện, nhanh chóng bước đến gần.
“Nàng sao thế?”
Trong giọng hắn có chút nôn nóng, sắc mặt lo lắng, khác hẳn vẻ điềm nhiên thong dong thường ngày.
Ta xua tay, cười đáp:
“Chỉ hơi đau đầu.”
Hắn nhíu mày, nhẹ nhàng vén mái tóc ta, đầu ngón tay chạm vào vết sẹo trên trán.
Khoảnh khắc ấy, tim ta bỗng nhiên lỡ nhịp. Không quen sự gần gũi này, ta lập tức lùi lại một bước.
Tay hắn hơi khựng lại giữa không trung, đáy mắt phảng phất nét cô tịch. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn đã mỉm cười như chưa từng có gì xảy ra.
—
Đất nước ta phì nhiêu, lụa là dồi dào, song so với Bắc Nhung, binh lực lại thua kém một trời một vực. Chỉ riêng ngựa chiến đã có khoảng cách không nhỏ.
Dân Bắc Nhung giỏi nuôi ngựa, chiến mã của họ cao to, mạnh mẽ, vó chạy như gió cuốn. Tiểu sư đệ ta từng ai oán than vãn:
“Đánh nhau chưa biết thắng bại, nhưng nhìn đội hình là thấy kỵ binh nước ta lùn hơn hẳn! Còn đuổi theo Bắc Nhung? Mơ đi, chỉ có thể ăn bụi phía sau!”
Đúng vậy, quân giặc ngày đêm quấy nhiễu biên cương, dân chúng lầm than, tướng sĩ hy sinh vô số. Triều đình dù muốn dốc sức chiến đấu cũng khốn đốn vì thiếu ngựa, thiếu quặng sắt, muốn xoay xở mà lực bất tòng tâm.
Mà lúc này, nhìn đàn chiến mã cao lớn trước mắt, lòng ta chấn động, mắt không khỏi đỏ hoe:
“Từ nay, kỵ binh biên cương chẳng còn phải chịu oan uổng nữa…”
Ta hít sâu một hơi, quay phắt sang hỏi:
“Mấy con ngựa này… ngươi lấy từ đâu?”
Bắc Nhung xưa nay quản lý chiến mã rất chặt, muốn có một con thôi đã khó như hái sao trên trời. Vậy mà giờ đây, cả một đàn hùng dũng đứng trước mắt ta!
Trần Lãng nhàn nhạt đáp:
“Ta từng đến Tây Bắc, bí mật mang được một lứa về.”
Hắn nói nghe nhẹ bẫng, nhưng ta biết rõ chuyện này tuyệt đối chẳng dễ dàng gì.
Ta không chần chừ, nhảy phắt lên lưng một con, thúc ngựa lao đi giữa thảo nguyên mênh mông, phi quanh Trần Lãng ba vòng. Khoảnh khắc ấy, ta cứ ngỡ bản thân vừa thắng trận lớn, sắp sửa tiêu diệt Bắc Nhung đến nơi!
Gió lộng táp qua, lòng ta khoan khoái lạ thường, huýt sáo một tràng dài, tiếng cười vang vọng cả triền đồi.
Trần Lãng vẫn đứng yên giữa bãi cỏ, nhìn ta cười nhẹ.
Chẳng hiểu sao, giây phút đó, ta thấy hắn đẹp đến lạ. Không phải kiểu cao cao tại thượng, mà là ôn hòa, điềm đạm, hệt viên minh châu dịu dàng giữa bầu trời rộng lớn.
—
Sau đó, hắn hỏi ta có thể dạy hắn cưỡi ngựa chăng, rồi tặng ta một con “Hãn Huyết Bảo Mã” để đền đáp.
Ta cười sảng khoái:
“Một lời đã định! Đừng có hối hận!”
Từ hôm ấy, ngày nào ta cũng tới trại ngựa ngoài thành. Vi Thất tìm ta mấy lần đều “xôi hỏng bỏng không.”
Không ngờ Trần Lãng học cực nhanh, chỉ vài hôm đã có thể cùng ta sánh vai phi nước đại!