Hoán Tâm

Chương 6



Chương 6:

Nhờ vào màn quẹt thẻ không chớp mắt của Tần Tiêu, cái tủ quần áo nghèo nàn của tôi bỗng chốc chật kín.

Mà phong cách vẫn y nguyên như trước.

Lúc tôi vào chọn đồ, suýt nữa tưởng anh ta đột nhập mở tung vali của tôi mà bê nguyên vào đây.

Từ phòng thay đồ bước ra, tôi liền thấy Tần Tiêu cầm điện thoại của tôi nghịch nghịch.

Thấy tôi, anh ta ngước mắt lên, giọng điệu chua lè:

“Học trưởng Chu nhà cô mời cô dự tiệc chào mừng.”
“Còn bảo sẽ đích thân đến đón cơ đấy.”

Lúc này tôi mới sực nhớ ra.

Trước đồng ý đi rồi, giờ từ chối cũng không hay ho lắm.

Tôi vừa lau tóc vừa nói:

“Vậy anh trả lời giúp tôi: ‘Vâng ạ, làm phiền học trưởng rồi’.”

Đúng là đổi sang cái thân này của Tần Tiêu cũng có cái lợi.

Tóc ngắn hẳn, khỏi mất công sấy.

Tần Tiêu bĩu môi, cúi đầu gõ chữ.

Nhưng tôi nhìn một lúc, thấy anh ta gõ lâu vãi, có gì đó không ổn.

Tôi nheo mắt nghi ngờ:

“Anh nhắn cái gì đấy?”

Tần Tiêu né ánh mắt:

“Thì theo ý cô thôi mà.”

Thế thì mới lạ.

Tôi giật lấy điện thoại, cúi đầu nhìn.

【Được ạ, học trưởng. Tôi nhất định sẽ đến.】

【Nhưng anh không cần đến đón tôi đâu, chồng tôi cũng đi.】

Máu tôi dồn lên não trong tích tắc.

Tôi tức giận ném điện thoại vào người anh ta, nghiến răng:

“TẦN! TIÊU!”

Anh ta ngửa người ra sau, bày ra vẻ mặt vô tội:

“Cô không đi thì mất hình tượng.”
“Mà gọi chồng chẳng phải chuyện bình thường giữa các cặp đôi à?”
“Chỉ là cô chưa bao giờ gọi tôi vậy thôi, tôi thì…”

Tôi lười đôi co, vén chăn chui thẳng vào giường.

Mặc kệ, ai rảnh nghe anh ta lải nhải.

Nhưng chưa được yên thân bao lâu, Tần Tiêu lại giơ điện thoại ra trước mặt tôi:

“Thế cô muốn gọi tôi là gì?”

Màn hình hiện ra một list cách xưng hô sến súa:

— Bảo bối
— Heo con


5 giờ sáng.

Tôi bị Tần Tiêu dựng dậy để chọn quần áo.

Tôi ngáp dài: “Mới vác cả đống đồ về hôm qua, cứ bốc đại bộ nào mà mặc, xoắn gì.”

Dù gì anh ta cũng đang dùng mặt tôi. Có quấn giẻ lau ra đường cũng thành phong cách.

Tần Tiêu vừa lật đồ vừa lầm bầm: “Tôi chọn cho cô đấy.

“Cô đang dùng thân tôi, không thể để thiên hạ đánh giá tôi ăn mặc như ông bán tào phớ được.”

Tôi cười nhạt, quay người bỏ đi.

Ông tưởng bận cái mặt này vào là sang à? Không cởi truồng ra đường đã là tôi nể lắm rồi.

Tần Tiêu định kéo tôi lại, nhưng tôi giật tay ra, leo thẳng lên giường, quấn chăn ngủ tiếp.

Không rõ anh ta tham khảo nguồn nào, nhưng lúc tôi tỉnh dậy, đồ đã được treo ngay ngắn.

Tôi nhìn qua, càng nhìn càng thấy sai sai.

Tần Tiêu giục: “Dậy đi, tôi gọi stylist đến rồi.”

Tôi liếc hắn một cái, cảm giác mơ hồ. Cho đến khi—

Hắn đưa ảnh cho stylist: “Làm giống phong cách này, nhưng đẹp hơn hắn.”

Tôi nhìn sang.

Ồ, bảo sao quen thế.

Tần Tiêu đang lấy học trưởng Chu – người nhắn tin tối qua – làm tiêu chuẩn.

Stylist không nhịn được bật cười: “Tổng giám đốc Tần vốn dĩ đã đẹp trai hơn người trong ảnh rồi, còn chỉnh gì nữa.”

Khóe môi Tần Tiêu nhếch lên, vẻ hả hê không giấu nổi.

Hắn nháy mắt với tôi.

Tưởng muốn tôi nói giúp, tôi cố tình tỏ ra sâu sắc: “Thật ra tôi thấy, tôi còn kém xa người trong ảnh.”

Không phải anh ta bảo tôi gu thẩm mỹ lởm khởm à? Vậy thì tôi quyết không khen.

Tần Tiêu: “……”

Hắn nghẹn họng: “Tôi đã bảo cô đừng nằm sấp ngủ rồi mà.

“Ép hỏng mắt rồi đúng không? Hắn đẹp hơn tôi— hơn cô chỗ nào?”

Tôi nhướn mày, không thèm đáp.

Cứ thế, chuyện này trở thành cái gai trong lòng hắn.

Đến lúc gặp học trưởng Chu, hắn hừ lạnh qua mũi một tiếng.

Tôi lập tức khoác tay hắn, âm thầm nhéo mạnh một cái.

Sụp hình tượng rồi! Tôi có bao giờ hừ lạnh với ai đâu!

Học trưởng Chu nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Vị này là…?”

Suýt nữa tôi buột miệng: “À, đây là…”

Tần Tiêu nhanh miệng cắt ngang, mỉm cười nhã nhặn: “Bạn trai tôi.”

Tôi: “…”

Học trưởng cười nhẹ, rồi bắt đầu kể chuyện hồi đại học.

Tần Tiêu chẳng biết gì, nghe càng lâu càng bực.

Sợ hắn nói nhảm, tôi ôm chặt lấy, không cho tách ra.

Khó khăn lắm mới đổi chủ đề, tôi vừa quay đầu đã thấy Tô Noãn.

Cô ta vén váy, điệu bộ dịu dàng thướt tha đi về phía này.

Không biết phong thủy chỗ này có vấn đề gì, mà vừa đến nơi, cô ta đã bắt đầu kể chuyện thời cấp ba với Tần Tiêu.

Tần Tiêu phản ứng nhanh, ghé sát tai tôi: “Bịa đấy.

“Hồi đó tôi thấy mấy thằng kia ngứa mắt nên ra tay giúp.

“Tôi không có ‘ánh trăng sáng’, cô ta tự tưởng tượng.”

Tôi nhếch mép cười.

Thấy tôi và Tần Tiêu không có dấu hiệu bị kéo vào quá khứ huy hoàng của họ, Tô Noãn và học trưởng Chu nhìn nhau, rồi nhanh chóng tìm cách tách chúng tôi ra.

Tô Noãn cúi đầu, giọng mềm nhũn: “A Tiêu, cô Thịnh cô ấy—”

Chưa nói hết câu.

Bên kia, giọng Tần Tiêu bỗng cao vút:

“Tôi yêu anh ấy! Tôi yêu anh ấy chết mất!”

Tôi há hốc miệng, quay ngoắt đầu lại.

Chỉ thấy hắn nước mắt lưng tròng, còn học trưởng Chu thì hóa đá tại chỗ.

Tên phản bội!

Sụp hình tượng tôi rồi!

Tôi lập tức véo mạnh vào đùi, nước mắt ứa ra theo phản xạ: “Không! Anh ấy căn bản không yêu tôi!”

Ánh mắt tôi và hắn giao nhau.

Tần Tiêu tiếp tục diễn: “Cả đời này tôi yêu nhất là Tần Tiêu!”

Tôi nghiến răng: “Cả đời này tôi ghét nhất…”

Câu nói chưa kịp dứt, trước mắt tôi tối sầm.

Mở mắt ra, người đối diện tôi đã biến thành học trưởng Chu.

Đây là—

Đổi lại rồi?!

Tần Tiêu cũng nhận ra.

Hắn lập tức đẩy kịch tính lên đỉnh điểm: “Cả đời này tôi yêu nhất là Thịnh Tuệ!”

Tôi: “???”

Tô Noãn vừa há miệng định nói gì đó: “A Tiêu…”

Tần Tiêu liếc cô ta, giọng lạnh băng: “Tôi chưa bao giờ có ánh trăng sáng.

“Nếu có, cũng chẳng phải cô.”

Tô Noãn sượng trân.

Ánh mắt xung quanh làm cô ta xấu hổ không chịu nổi.

Cắn môi, cô ta vén váy chạy đi.

Nhưng Tần Tiêu vẫn chưa xong.

Hắn nắm lấy tay tôi: “Tôi có và chỉ có một mình Thịnh Tuệ.”

“Hội mấy người đầu óc chậm như rùa, đừng có học đòi dựng chuyện.”

Học trưởng Chu thấy bầu không khí căng đét, vội vàng đổi chủ đề.

Tần Tiêu kéo tôi ra một góc yên tĩnh.

Hắn nhướn mày: “Bất ngờ không?”

Tôi chưa kịp tiêu hóa hết.

Hắn đã tự giác giải thích:

“Không phải tự nhiên tôi thông minh như vậy.”

“Nhìn cách cô đối xử với Tô Noãn là biết cô ta từng bắt nạt cô.”

“Yên tâm, tối nay về nhà, cô ta chắc chắn phải quỳ trước bàn thờ tổ tiên.”

“Còn chuyện dựng chuyện nói xấu cô, tôi vẫn đang thu thập bằng chứng, đợi chút nhé.”

Tôi vừa mở miệng, hắn đã chặn họng:

“Có phải muốn hỏi tôi sao biết không?”

“Hôm ở trung tâm thương mại, nhìn thái độ cô ta là đủ hiểu.”

Thực ra, tôi chưa bao giờ kể chuyện này.

Vì trước giờ, Tô Noãn chưa từng chiếm thế thượng phong trước tôi.

Tôi đè nén cảm xúc, cố tình nghiêm mặt: “Ai cho anh lấy mặt tôi mà nói lung tung?”

Tần Tiêu nhìn trời nhìn đất, chứ không dám nhìn tôi.

Tôi nhấn mạnh: “Tần! Tiêu!”

Hắn lắp bắp: “Cô không nói, thì tôi nói thôi.

“Dù gì một số người cũng có tiền án đá người yêu rồi.

“Tôi cũng phải giành danh phận chứ?”

Tôi trừng mắt.

Muốn danh phận thì nói đại.

Nhưng cần gì bày trò này?

Lỡ thiên hạ nghĩ tôi cuồng yêu thì sao?

Đây không phải hình tượng của tôi!

Tần Tiêu hừ lạnh: “Tôi còn chưa trách cô làm vỡ hình tượng của tôi đâu.

“Tôi có phải loại người vừa khóc vừa gào ‘Cô ấy không yêu tôi’ không?”

Tôi xoay người bỏ đi: “Đổi lại rồi, tôi dọn đi đây.”

Tần Tiêu kéo tôi vào lòng: “Tôi chính là như vậy.”

Tôi giãy giụa: “Mau đi đính chính lại!”

Hắn giữ mặt tôi, cúi xuống hôn liên tục: “Không vội.”

“Tôi yêu cô.”

Tôi lặng người, rồi bổ sung:

“Tôi yêu anh chết mất.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.