Công Chúa Phế Liệu

Chương 7



23

Phát hiện ra đối phương chính là chị em ruột của mình, tôi và Trần Vi vui đến mức chỉ muốn dính lấy nhau cả ngày.

Tối hôm đó, tôi chui tọt lên giường cô ấy ngủ chung, chen chúc đến mức suýt nữa thì lăn xuống đất. Sau một hồi bàn bạc sôi nổi, cuối cùng chúng tôi cũng đạt được sự đồng thuận—tôi là chị, cô ấy là em.

Chiều tối, gió bắt đầu nổi lên, quật vào cành cây ngoài cửa sổ, mưa trút xuống rào rào, sấm sét ầm ầm như đang mở đại nhạc hội trên bầu trời.

Trần Vi sợ sấm, còn tôi thì không. Cô ấy co ro, trùm chăn kín mít, trong khi tôi lại phấn khích nhìn ra ngoài cửa sổ. Tiếng sấm đinh tai nhức óc, tia chớp xé tan màn đêm khiến tôi thấy khoan khoái lạ thường, như thể những bức bối trong lòng cũng theo đó mà bị xé nát luôn.

Mưa gió dần ngớt, Trần Vi ngủ thiếp đi. Còn tôi thì trợn trừng mắt nhìn trần nhà, đầu óc quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ lộn xộn.

Hồi nhỏ, tôi từng có một thời gian nghi ngờ mình không phải con ruột của lão Chu. Chẳng phải vì lý do gì cao siêu, mà đơn giản là tôi chẳng giống ông ấy chút nào. Khi đó, tôi còn tưởng tượng ra một cặp cha mẹ tuấn tú từ trên trời rơi xuống, hệt như trong phim truyền hình.

Nhưng rồi đến chiều, lão Chu đón tôi tan học, tay cầm một cây kem nhỏ xíu, loay hoay mãi mới đưa được cho tôi mà không làm nó chảy mất. Vừa nhìn thấy ông ấy, tôi lập tức xấu hổ đến mức vứt luôn cái giấc mơ hão huyền kia ra sau đầu.

Kết quả là… tôi thực sự có một cặp cha mẹ khác.

Một người là giáo sư nổi tiếng, đứng trên bục giảng hùng hồn thao thao bất tuyệt, đến chết cũng không biết mình còn có thêm một đứa con gái. Người kia thì tùy tiện đến mức giữa trời đông giá rét đem con ruột mới sinh của mình cho người khác như thể vứt một món đồ cũ, chẳng cần biết tôi sống chết ra sao.

Nằm trên giường, tôi không khỏi nghĩ đi nghĩ lại—lúc cô Tần đưa tôi đi, bà ta có từng chần chừ dù chỉ một giây không, hay tiện tay ném tôi đi như vứt một cái chai rỗng?

Tôi còn đang miên man thì Trần Vi đột nhiên kêu khóc, trán vã mồ hôi. Tôi vội vàng lấy tay áo lau cho cô ấy, nhưng chẳng ngờ lại nghe được một chuyện còn kinh khủng hơn.

Chân của Trần Vi… chính là do giáo sư Trần cán gãy.

Hôm đó, hai vợ chồng họ lại cãi nhau, giáo sư Trần giận dữ lái xe ra ngoài. Trần Vi, một đứa trẻ con còn chưa hiểu chuyện, bám vào cửa sổ xe khóc lóc cầu xin. Vậy mà người làm cha ấy chẳng hề để ý, cứ thế nhấn ga chạy đi, kéo con gái mình ngã xuống đất.

Trần Vi hét lên đau đớn. Giáo sư Trần chắc cũng hoảng, không rõ chuyện gì xảy ra, liền lùi xe lại… và cán thêm một lần nữa.

Toàn bộ quá trình đó, Tần Cần đứng khoanh tay bên cạnh, không hề mở miệng.

Đến khi giáo sư Trần quỳ bên cạnh con gái, run rẩy khóc lóc, bà ta lại cười nhạt, lạnh lùng buông một câu:

“Cán chết đi.”

Trần Vi nói với tôi, tháng nào cô ấy cũng gặp ác mộng này vài lần. Và thứ đáng sợ nhất trong giấc mơ đó, không phải cơn đau xé da thịt, cũng không phải tiếng xe nghiến lên xương cốt… mà là khuôn mặt hả hê của mẹ ruột mình.

Ma quỷ không đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là lòng người. Tôi thật sự muốn biết… trái tim của Tần Cần, rốt cuộc được làm bằng gì?

24

Muốn gặp lão Chu, tôi liền xách hộp cơm giữ nhiệt, chạy một mạch đến quán ăn trong trường mua mấy món ngon, rồi lạch cạch lên tàu điện ngầm đến Xương Bình.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, tôi cẩn thận bày ra cá kho, thịt kho tàu, miến xào, rồi còn chu đáo rót thêm một chén rượu nhỏ.

Tổng giám đốc Chu xoa xoa tay, mắt sáng rỡ:

— Hô! Hôm nay là ngày gì mà có cả bàn tiệc thế này?

Tôi cười tít mắt:

— Đây chính là cuộc sống khá giả đó!

Lão Chu gật gù đầy ăn ý, lập tức đáp lại:

Cuộc sống khá giả chính là thế này đây!

Màn đối đáp này đã trở thành nghi thức quen thuộc giữa hai bố con tôi suốt bao nhiêu năm qua. Tất cả bắt nguồn từ hồi tôi tám tuổi…

Hồi đó, tôi học tiểu học gần chợ rau, một hôm trên lớp học được cụm từ “cuộc sống khá giả”, liền hí hửng chạy về hỏi lão Chu xem nó nghĩa là gì. Lão gãi đầu một hồi rồi lảng sang chuyện khác, chứ thực ra chắc cũng không biết giải thích kiểu gì cho con bé tám tuổi hiểu.

Mãi đến rằm tháng Bảy năm ấy, sau khi thắp hương cúng bái tổ tiên xong, làn khói hương vẫn còn bảng lảng trong không khí, lão Chu mới cầm đũa, hớn hở tuyên bố:

— Châu, con gái rượu của bố, bữa cơm có đầy đủ cá thịt thế này, đây chính là cuộc sống khá giả đấy con ạ!

Tôi cắn một miếng thịt kho tàu béo ngậy, mắt sáng như sao, phồng má nói:

— Oa! Đây chính là cuộc sống khá giả sao?

Lão Chu vỗ ngực:

— Phải đó, phải đó! Bố nhất định sẽ cho con sống cuộc sống khá giả mỗi ngày!

Nhớ lại chuyện cũ, tôi bỗng bừng tỉnh, chỉ thấy sống mũi cay cay. Lão Chu ngẩng đầu nhìn tôi, nheo mắt dò xét:

— Sao thế? Mắt đỏ hoe thế kia, đường ngoài kia bụi bay vào mắt à?

Tôi khịt mũi, cười cười:

— Phải đó, bố ạ. Bắc Kinh nhiều bụi quá…

25

Sau khi biết được thân thế của mình, tôi chưa rơi một giọt nước mắt nào.

Câu chuyện này ly kỳ đến mức nếu không có sự tồn tại của Trần Vi, tôi có khi đã tưởng mình nằm mơ.

Thế mà một hôm, trong thư viện, tôi phát hiện có kẻ ngang nhiên chiếm mất chỗ máy tính tôi đã đặt trước. Tôi lịch sự nhắc nhở, hắn ta vẫn trơ trơ, không thèm nhúc nhích.

Thế là tôi bùng nổ. Không phải hét lên hay đập bàn, mà là… nước mắt rơi lã chã, rơi như thể cả đời chưa từng được khóc. Uất ức dồn nén bấy lâu như được mở van, tuôn ra không cách nào kiểm soát.

Chàng trai chiếm chỗ lập tức tái mặt, hốt hoảng cuộn vội đồ đạc, chạy mất dép như thể tôi là âm hồn đòi mạng.

Tôi ngồi xuống, vẫn nấc lên từng chặp, nước mắt rơi không dừng lại được.

Đến khi Lâm Nguyên tìm thấy tôi, tôi vẫn còn nấc nghẹn.

Buổi trưa, anh kéo tôi đi dạo trong khuôn viên trường, giọng điệu đầy cẩn trọng:

— Châu, anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý nhé?

— …

— Tất cả những chuyện này, nếu chỉ dựa vào bản thân em để tự tiêu hóa, có lẽ quá nặng nề.

Anh nói đúng. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã đủ mạnh mẽ, nhưng hóa ra có những vết thương không nhìn thấy, vẫn cứ rỉ máu lúc nào không hay.

Hồi nhỏ, tôi từng nhiều lần bị người ta chỉ trỏ, khinh miệt. Khi cãi nhau với đám trẻ con trong xóm, có đứa đã chỉ thẳng vào mũi tôi mà nói:

— Mẹ tớ bảo rồi, cậu không có mẹ, nên không ai dạy dỗ!

Những lời ấy, tôi cắn răng mà sống tiếp, tưởng mình đã quen rồi, tưởng rằng khả năng chịu đựng của bản thân là vô hạn.

Nhưng Lâm Nguyên dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi. Anh nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hơi ấm của chàng trai trẻ lan qua lớp áo phông trắng, giọng nói trầm thấp:

— Không sao đâu, chúng ta còn trẻ, phía trước còn có cuộc sống tốt đẹp. Trái tim tan vỡ cũng không sao, từng chút từng chút một, chúng ta sẽ sửa chữa lại.

Vì vậy, tôi bắt đầu đi gặp bác sĩ tâm lý định kỳ, cố gắng chấp nhận và tiêu hóa tất cả những chuyện đã qua.

Nhưng có một ngày, tôi chợt nghĩ… không được.

Tôi phải tìm được Tần Cần, trực tiếp hỏi bà ta: Tại sao?

Suy nghĩ cẩn thận về những nơi bà ta có thể lui tới, tôi nhanh chóng tìm ra tin tức—bà ta đã trở về quê hương, Trấn Giang.

Không chần chừ, tôi lập tức mua vé tàu đêm, lên đường đi về phía Nam.

Cả chặng đường, tôi vừa lo lắng vừa bất an, miệng khô lưỡi đắng, dạ dày lạnh toát. Khi tàu dừng lại ở một ga nhỏ giữa đêm khuya, nhìn ánh đèn vàng vọt le lói trên sân ga trống trải, nỗi hoang mang trong tôi lại dâng đến đỉnh điểm.

Nhưng may mắn thay, Lâm Nguyên đi cùng đã lặng lẽ siết chặt tay tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.